Chương 6: Hoa quế

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Thấy Sở Tĩnh Hoà đáp ứng, Mạnh Duy Trinh cũng không chọc y, một người một quỷ ôm nhau ngủ cho đến sáng sớm.

Mạnh Duy Trinh chống cằm, si ngốc nhìn Sở Tĩnh Hoà ngủ say không tỉnh, thấp giọng:

“Cữu cữu, những năm gần đây, ta chưa từng quên ngươi. Ta thường ở đêm khuya lẻn vào phủ xem ngươi, ngươi lại hồn nhiên. Ngươi hồn nhiên thiện lương như thế, ta lại lừa gạt ngươi. Ta thật xấu, một ngày kia ngươi biết được hết thảy, nhưng giận ta trách ta, lại không thể bỏ ta mà đi.”

Hắn chậm rãi ghé sát vào, ấn nụ hôn nóng rực trên môi lạnh lẽo.

“Cữu cữu, ta có biện pháp trói buộc ngươi, làm ngươi vĩnh sinh vĩnh thế không rời đi ta.”

Nói xong, hắn đứng dậy rửa mặt, đến thư phòng đông sương.

Ngô học cứu đã bảy mươi tuổi, lại như cũ tinh thần quắc thước, ký thác kỳ vọng cao ở Mạnh Duy Trinh.

Buổi trưa, lão bộc đưa Ngô học cứu rời đi, sau đó hắn chạy đến thư phòng Sở Tĩnh Hoà.

Đến trước cửa thư phòng, chỗ hành lang gấp khúc bỗng nhiên hiện ra một hắc ảnh, quỳ xuống hành lễ.

“Bái kiến chủ thượng.”

Mạnh Duy Trinh ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng:

“Hỗn trướng, ta kêu ngươi tới? Cữu cữu ta còn ở trong phòng, mau cút!”

Hắc ảnh cung kính, “Chủ thượng yên tâm, Sở công tử không ở trong phòng, thuộc hạ tới đưa dược.”

Mạnh Duy Trinh đẩy cửa ra, thấy y quả nhiên không ở, lúc này mới thoáng an tâm.

“Tiến vào.”

Hắc ảnh theo Mạnh Duy Trinh tiến vào thư phòng, chậm rãi hiện ra một khuôn mặt anh tuấn.

“Chủ thượng, đây là Dương Ngọc đan.”

Mạnh Duy Trinh tiếp nhận bình ngọc mỡ dê, nắm chặt trong bàn tay, nhàn nhạt nói:

“Được rồi, có việc sẽ tự truyền cho ngươi, không có việc gì không cần tới.”

“Là, thuộc hạ tuân mệnh.”

Hắc ảnh khom người hành lễ, bỗng nhiên tiêu tán không thấy, Mạnh Duy Trinh nhìn bình ngọc trong tay, cười lẩm bẩm.

“Cữu cữu, có đan này, ngươi rốt cuộc không rời đi ta.”

Đêm đã khuya, quả nhiên Sở Tĩnh Hoà đúng hẹn tới. Mạnh Duy Trinh nằm bên án thư, đang mơ màng sắp ngủ.

“Cữu cữu!”

Sở Tĩnh Hoà như cũ là bạch y nhẹ nhàng, nhìn Mạnh Duy Trinh mềm mại cười:

“Hôm nay Duy Trinh lại bị Ngô học cứu mắng sao?”

Hắn nắm tay y, cùng nhau ngồi xuống trước bàn tròn.

“Hôm nay chưa ai mắng, Ngô học cứu còn khen ta có tiến bộ, tới, cữu cữu, ta kêu hạ nhân đi mua bánh hoa quế ở ngõ nhỏ Tây Bắc, mau tới nếm thử.”

Hai mắt Sở Tĩnh Hoà sáng ngời, vui vẻ.

“Sao ngươi biết ta yêu thích bánh hoa quế?”

Hắn chống cằm cười, “Chuyện của cữu cữu, tất cả ta đều nhớ rõ, cữu cữu mau ăn.”

Y cầm lấy khối bánh hoa quế, miệng nhỏ ăn. Mạnh Duy Trinh thò lại gần, từ trong miệng y đoạt nửa khối qua đi, thuận thế mυ"ŧ mυ"ŧ cánh môi mềm mại.

“Duy Trinh làm cái gì? Không phải còn có rất nhiều sao? Vì sao đoạt trong miệng ta?”

Mạnh Duy Trinh liếʍ liếʍ khóe môi, vui cười, “Miệng cữu cữu càng ngọt nha, trong hộp không ngọt, cữu cữu ăn một lần, càng ngọt vài phần.”

Sở Tĩnh Hoà bị chọc cười, duỗi tay nhẹ búng trán hắn.

“Thật là miệng lưỡi trơn tru.”

Mạnh Duy Trinh lại thò về phía trước, “Cữu cữu lại bính ta vài cái đi, thật sảng khoái.”

Y buồn cười, hai tay nhéo má hắn, “Như thế còn sảng khoái không?”

Mạnh Duy Trinh vươn tay phải, nhẹ chế trụ gáy y, triền miên hôn lên.

“Cữu cữu, hôm nay còn chưa hôn môi.”

Sở Tĩnh Hoà ỡm ờ, bị hôn mặt đỏ tai hồng, cả người mềm mại vô lực, hương khí hoa quế trong miệng ngọt lành, dư vị vô cùng.

Sau khi hôn, y đã bị hắn ôm trong ngực, tai hồng hồng, nói cũng không nên lời.

Mạnh Duy Trinh cảm xúc mênh mông, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa vành tai y, giọng khàn khàn:

“Cữu cữu thật đáng yêu.”

Sở Tĩnh Hoà đỏ mặt, ngập ngừng, “Hôm nay, còn cần cắn dươиɠ ѵậŧ Duy Trinh sao?”

“Hôm nay đến lượt ta tới cắn cữu cữu.”

Y cuống quít lắc đầu, “Không không không, ta lại không có bệnh đau ngực, không cần tới cắn ta.”

Mạnh Duy Trinh lại chơi lưu manh vô lại, mạnh mẽ lay cánh tay y.

“Cữu… Cữu… Cữu cữu tốt, đêm qua ngươi đáp ứng ta, chỉ cần ta hảo hảo nghiên cứu học vấn, mọi việc đều nghe ta, hiện giờ lại muốn tư lợi bội ước sao?”

Y không nói lại, bị hắn nắm tay, đẩy ngã trên giường nệm.

“Duy Trinh, ta, chỗ kia ta khó coi, ngươi…”

“Trên người cữu cữu làm sao khó coi? Chớ lừa ta.”

Mạnh Duy Trinh cởi bỏ ngọc đái* bên hông y, chậm rãi cởi ra y sam trắng, thấy ngọc hành phấn hồng mềm nằm, hạ thể không lông tóc.

(*Đai/thắt lưng có đính hạt ngọc)

Sở Tĩnh Hoà che mắt, xấu hổ, “Không, Duy Trinh, không thể.”

Nam nhân nhìn đến ngây ngốc, đẩy ra ngọc hành, đoá hoa nho nhỏ lộ ra, không khỏi tâm thần kích động.

“Cữu cữu, huyệt ngươi nộn nộn bạch bạch, đẹp cực kỳ.”

Y run giọng, “Vẫn là ta tới cắn dươиɠ ѵậŧ Duy Trinh đi, được không?”

“Không, ta càng muốn ăn tiểu hoa huyệt cữu cữu, nhất định là tinh khiết ngon miệng, thấm vào ruột gan.”

Hắn biểu tình mê say, cuối cùng cúi đầu xuống, ngậm lấy hai mảnh thịt môi thủy nhuận, mạnh mẽ liếʍ láp mυ"ŧ.

“A ân, Duy Trinh, Duy Trinh!”