Chương 5: Âm dương

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Mạnh Duy Trinh kinh hoàng, hoảng hốt nghĩ, thì ra cữu cữu là âm dương nhân, trách không được chưa từng hôn phối, thậm chí thị thϊếp cùng nha hoàn thông phòng đều không có.

Cữu cữu thật sự đáng thương, nhưng nếu không như thế, cữu cữu sớm đã cưới vợ sinh con, thành gia lập nghiệp, lại không phải tiểu cữu cữu của hắn một người.

“Cữu cữu chớ khóc, đều là ta không tốt.”

Hắn vội rút tay, ôm y vào trong ngực khuyên bảo. Sở Tĩnh Hoà ra sức đẩy hắn, che mặt nhảy xuống giường.

“Cữu cữu đi đâu?”

Hắn đuổi theo vài bước, ôm người tè phía sau.

“Ngươi không phải quái vật, không cần rời ta mà đi cữu cữu.”

Y ảm đạm rơi lệ, “Ta đương nhiên là quái vật, những năm gần đây, cha cùng mẫu thân vì ta cẩn thận che giấu, nếu lan truyền ra ngoài, ta sớm đã chết.”

Tâm hắn như đao cắt, cánh tay ôm càng chặt, như như vậy y sẽ không được.

“Hiện giờ ta cùng cữu cữu ở bên nhau, có ta che chở cữu cữu, ai cũng không thể bắt nạt ngươi.”

“Ta đã là cô hồn dã quỷ du đãng ở nhân gian, ai còn sẽ đến bắt nạt ta?”

Mạnh Duy Trinh xoay y qua, đè lại vai y, “Cữu cữu cũng biết, ta từ nhỏ…”

Mạnh Duy Trinh nói đến một nửa dừng lại, mắt Sở Tĩnh Hoà như thu thủy, lẳng lặng nhìn hắn.

“Ta từ nhỏ có thể thấy quỷ hồn, cái này kêu Âm Dương Nhãn, ta giống cữu cữu, người ngoài xem ra, chúng ta đều là quái vật.”

“Âm Dương Nhãn?”

“Đúng vậy, nếu không như thế, sao ta có thể thấy cữu cữu đâu?”

Y lắc đầu thở dài, “Duy Trinh chỉ là có thể thấy được quỷ hồn, thân mình ta lại không giống nhau. Nếu ở nhà tầm thường, sinh ra liền bị coi như điềm xấu.”

Mạnh Duy Trinh nâng lên mặt y, vì h lau đi nước mắt u lạnh, ôn nhu:

“Thế nhân vô tri, tạo sát nghiệt, cữu cữu không nên quan tâm thế gian ô trọc. Phi nam phi nữ, là nam là nữ, không phải cữu cữu sai. Cữu cữu phẩm mạo* lỗi lạc, tính tình ôn hòa, hiện giờ làm quỷ, cũng chưa từng có tâm hại người. Người tốt như cữu cữu, mặc dù tới địa phủ, cũng là siêu thoát vào thế giới cực lạc, không cần đi địa ngục chịu hình.”

(*Tài đức và mặt mũi dáng dấp.)

Ngực Sở Tĩnh Hoà ấm áp, như có dòng nước ấm lan toàn thân, ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn hắn.

“Tiểu Duy Trinh, ngươi chọn lời dễ nghe nói, ta nào tốt như ngươi nói? Nếu thật là như thế, vì sao âm quân địa phủ không tới dẫn ta siêu thoát, lại lưu ta ở nhà cũ cô tịch du đãng?”

Mạnh Duy Trinh bỗng dưng thay đổi sắc mặt, tay đè lại đầu vai y lại chặt, dùng sức ôm vào trong lòng.

“Cữu cữu đừng đi, ta, tất cả đều là ta sai, không tới sớm bồi cữu cữu.”

Sở Tĩnh Hoà nghe tiếng tim Mạnh Duy Trinh đập kình lực.

“Tiểu Duy Trinh, không phải ngươi sai, ngươi phải hảo hảo sống, thi đậu công danh, thành gia lập nghiệp, hiếu kính cha nương ngươi cùng ông ngoại bà ngoại.”

Trong đầu hắn dần hiện ra chuyện cũ mười năm trước, không khỏi đau thương. Cữu cữu không biết, người hại ngươi không thể vãng sinh, vừa lúc là ta.

“Cữu cữu, ta không cần thành gia, ta muốn cùng ngươi ở bên nhau.”

“Chớ lại vọng ngôn, nào có người không thành gia?”

Mạnh Duy Trinh túm y tới giường, nghiêm túc:

“Ta không thông nhân sự, thành gia không được, cữu cữu mau tới giáo dạy ta, ta học tốt, có lẽ có thể thành gia.”

“Ta cũng không thông nhân sự, như thế nào dạy ngươi? Ngươi nên đi hỏi mẫu thân, mời ma ma hiểu chuyện, lại tìm nha hoàn thông phòng nhu mỹ khả nhân tới.”

“Không thể không thể, nếu tật xấu đau ngực trị không hết, làm chuyện phòng the, nói không chừng chết bất đắc kỳ tử. Nói nữa, trên đời đến nơi nào đi tìm nha hoàn nhu mỹ khả nhân hơn cữu cữu? Nếu có mỹ nhân như vậy, còn tới lượt ta sao? Sớm bị tuyển tiến cung hầu hạ lão nhân hoàng đế.”

Sở Tĩnh Hoà buồn bực bưng kín miệng hắn.

“Ngươi đứa nhỏ này, sao dám bất kính đương kim thánh thượng? Cùng ta nói nói cũng thôi, đi ra ngoài cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới đúng.”

Mạnh Duy Trinh nắm tay y lạnh lẽo mềm mại, nhẹ nhàng mυ"ŧ hôn lòng bàn tay, trong mắt ý cười doanh doanh.

Y lấy tay không ra, chỉ cảm thấy tê ngứa, nửa người đều mềm mại không thôi.

“Duy Trinh, ngươi đừng náo loạn, lại nháo trời sẽ sáng.”

Mạnh Duy Trinh cười tiến đến bên tai y, nói giọng khàn khàn:

“Trời sáng cũng không cho cữu cữu đi, ngươi ở chỗ này chờ ta, Ngô học cứu chỉ ngốc nửa ngày, hắn đi rồi ta liền trở về bồi cữu cữu.”

Sở Tĩnh Hoà né tránh không kịp, đôi tay bị Mạnh Duy Trinh chặt chẽ bắt lấy, đặt ở đỉnh đầu.

“Duy Trinh, ngươi không nghỉ ngơi, như thế nào có tinh thần nghiên cứu học vấn? Còn không mau buông ta ra?”

“Cữu cữu lại làm ta hôn miệng, ta sẽ không náo loạn.”

Y đỏ mặt, ậm ừ, “Mới vừa rồi không phải ăn qua sao? Ta phía dưới ướt đến lợi hại, lại ăn muốn ướt, dính vào trên đùi thật là khó chịu.”

Hắn thu liễm ý cười, mắt tối sầm lại.

“Cữu cữu vì sao không nghĩ sao ta ăn miệng, phía dưới ngươi sẽ ướt đẫm chảy nước đâu? Cữu cữu thật hư, vẻ mặt vô tội lại nói ra lời liêu nhân, sao ta nhẫn được? Có một ngày, nghiệt căn ta nhịn không được lăn lộn, sưng đến nổ tung, đến lúc đó ta cũng không sống nổi, vừa lúc tới bồi cữu cữu.”

Y nghe hắn lời lẽ chính đáng, như rất có đạo lý, chỉ phải ngược lại khuyên dỗ hắn.

“Duy Trinh đừng giận, hôn môi liền hôn môi, chỉ cần ngươi hảo hảo đọc sách nghiên cứu học vấn, cữu cữu đều nghe ngươi.”