Chương 17: Động phòng

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Mấy ngày sau truyền đến tin vui, Mạnh Duy Trinh trúng cử kỳ thi mùa thu, là giải Nguyên đệ nhất danh (thủ khoa trong kỳ thi Hương). Lão gia phu nhân Mạnh gia vui sướиɠ không thôi, tìm bà mối nổi danh trong thành thay Mạnh Duy Trinh đi cầu hôn.

Hai vị phụ mẫu Sở gia là Mạnh Duy Trinh trước đó an bài tốt, Sở Tĩnh Hoà thay tên vì Sở Ngọc Hiền, năm nay mười tám, hợp bát tự Mạnh Duy Trinh, cực kỳ đăng đối. (Cha mẹ Sở gia này do công sắp xếp thôi chứ không phải cha mẹ ruột của thụ. Cha mẹ ruột của thụ ở phía dưới)

Mạnh phu nhân thấy tướng mạo y cùng bào đệ đã chết, tính tình ôn hoà hiền hậu khả nhân, thường xuyên qua lại, cảm thấy này thật là lương duyên thiên định, đại đại phúc báo.

Sở Tĩnh Hoà đối mặt thân tỷ, lại không thể nói rõ thân phận, không khỏi bi ai trong lòng, nhưng y cô độc tịch mịch mười năm, lại có thể cùng thân nhân đoàn tụ, đã thập phần thỏa mãn.

Vì y đã có thai, hôn lễ vội vã, định ở đầu tháng tám, hai người nhà mới ở tại nhà cũ Sở gia.

Hôn lễ ngày đó, lão gia phu nhân Sở gia cũng từ Hàng Châu tới rồi, nhìn thấy Sở Tĩnh Hoà, khen ôn nhuận hiền thục, là lương thê. Sở lão phu nhân nắm tay y, lau nước mắt, không nỡ buông ra.

Thân tỷ thành bà mẫu (mẹ chồng), cha mẹ thành ông ngoại bà ngoại, Sở Tĩnh Hoà nhưng không khỏi cảm nhớ trời cao rũ lòng thương, lòng mang ân tình. Đã lạy thiên địa, đưa vào động phòng, voan đỏ bị Mạnh Duy Trinh vén lên, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có chút sững sờ.

“Cữu cữu, ngươi là tân nương tử đẹp nhất trên đời.”

Mạnh Duy Trinh si ngốc nhìn y giả nữ tử, gỡ xuống thoa hoàn (trâm) trên đầu y xuống, một đầu tóc đen như thác nước phiêu tán.

Sở Tĩnh Hoà hỉ bào đỏ rực, trong mắt mờ mịt, run giọng, “Duy Trinh, chúng ta lừa gạt mọi người, là không đúng.”

Mạnh Duy Trinh ôm y, ôn nhu cười nói, “Thế gian này vốn thật giả khó phân, thật thật giả giả, giả giả thật thật, ai có thể nói được rõ ràng đâu? Cữu cữu, sau này ta phải gọi ngươi nương tử, ngươi thấy mẫu thân, cũng không thể gọi sai, được không nương tử?”

Y nhàng gật đầu, “Được, ta sẽ nhớ rõ, gặp tỷ tỷ, phải kêu bà mẫu.”

Hắn nâng lên cằm y, mυ"ŧ hôn cánh môi mềm mại, “Ta đây đâu? Nương tử phải kêu ta cái gì? Ân?”

Từ khi mang thai tới nay, thân mình càng thêm dâʍ đãиɠ. Lúc nam nhân không ở, cũng thường dùng ngọc thể dâʍ ɭσạи mật huyệt, khó có thể tự kềm chế.

Lúc này mới bị hắn hôn hai cái, liền cả người mềm mại, hạ thể dâʍ ŧᏂủy̠ bốn phía.

“Ngô ngô……. Duy Trinh……… ta muốn…….. phía dưới ướt.”

Mạnh Duy Trinh cởi bỏ đai lưng y, rút đi y phục, thấy y xuyên yếm đỏ, bụng phồng lên, vυ" cũng càng trướng đại một chút.

“Nương tử nói không đúng, nên gọi ta tướng công mới phải.”

Mạnh Duy Trinh cúi đầu xuống, hôn môi cổ y hồng nhạt, cách yếm ngậm đầṳ ѵú sưng ngạnh mυ"ŧ vào.

Sở Tĩnh Hoà khó kìm lòng nổi, run giọng xin khoan dung.

“A ân…….. tướng công……. ha a……. đau quá…….. không cần……”

Hắn buông miệng, sữa từ yếm thấm chảy xuống, tản mát ra hơi thở điềm mỹ thuần tuý.

“Sữa nương tử thật ngọt, chờ hài nhi sinh ra, cũng cho được ta một ít, được không?”

Hai má y đỏ lên, ngập ngừng, “Duy Trinh……,,, tướng công, tiểu huyệt chịu không nổi……. muốn dươиɠ ѵậŧ ngươi……, ngô……. cắm vào tới……”

“Được, ta dùng côn ŧᏂịŧ lớn uy no nương tử.”

Mạnh Duy Trinh thoát hỉ bào to rộng, đặt y trên giường, tách ra hai chân y trần trụi.

“Nương tử thật lẳиɠ ɭơ, dâʍ ŧᏂủy̠ sắp phun trên mặt ta.”

Sở Tĩnh Hoà cắn ngón tay, khó nhịn vặn vẹo eo.

“Tướng công…… cầu ngươi……. ngô ngô………. cầu xin ngươi……… côn ŧᏂịŧ lớn………. mau cho ta……… cầu ngươi.”

Y nói, một tay khác sờ hạ thể mình, đẩy ra hai mảnh cánh hoa, khát cầu nam nhân xâm nhập.

Mạnh Duy Trinh cười cười, đại nhục côn đầy gân xanh bừng bừng phấn chấn để ở hoa huyệt ướt dầm dề, chậm rãi đỉnh nhập.

“Nương tử, trong bụng còn có hài nhi, chúng ta cần chậm chút, nghiệt căn ta đã cắm vào, như thế còn sảng khoái sao?”

“A a………. ngô ân…… Duy Trinh……… thao ta…….. thao ta.”

Sở Tĩnh Hoà biểu tình mê say, hai đùi quấn lên eo hắn, run rẩy thở dốc than nhẹ.

“Thoải mái, thật thoải mái……… tiểu huyệt bị cự vật tướng công lấp đầy………. ngô ngô………”

Mạnh Duy Trinh chậm rãi thao làm tiểu huyệt ướŧ áŧ. Ánh mắt si mê nhiệt liệt, thoải mái hít khí.

“Tê, nương tử lại trêu chọc ta, ta sắp nhịn không được.”

“Không sao Duy Trinh……. a a……… đã sắp năm tháng……… a ân ân.”

Hắn nhấc lên yếm y, hai tay vuốt ve vυ" trướng đại, càng nhiều sữa từ khe hở ngón tay chảy ra.

Mạnh Duy Trinh liếʍ liếʍ ngón tay, cười nói, “Sữa nương tử thật nhiều, thật ngọt, con chúng ta thật là có lộc ăn.”

Sở Tĩnh Hoà dục hỏa đốt người, nức nở vặn vẹo thân mình, “Tướng công….. ô ô, mau một chút…… thao mau một chút……… tiểu huyệt ngứa…”

Nam nhân chỉ phải nhanh hơn tốc độ ra vào, chỉ là vẫn không dám dùng quá sức. Sở Tĩnh Hoà cầm ngọc hành mình cứng rắn, trên dưới vuốt ve.

“A a…… Duy Trinh, ta thật vui vẻ…… ngô ân…….. sung sướиɠ cực kỳ…”

Rất nhanh y liền tiết, cắn môi hừ kêu, “Ngô ngô…… Duy Trinh, hài nhi động…… nó đá ta.”

Mạnh Duy Trinh vừa mừng vừa sợ, giận dữ nói, “Nó cư nhiên dám đá ngươi? Để ta dùng dươиɠ ѵậŧ gõ đầu nó, sữa cũng không cho nó một giọt!”