Chương 16: Nói rõ

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Sở Tĩnh Hoà trầm mặc hồi lâu, nước mắt ngăn không được nhỏ giọt, đau lòng, hối hận không thôi.

“Duy Trinh, là ta xin lỗi ngươi, chúng ta mỗi ngày làm những chuyện hỗn trướng, ta sớm nên minh bạch, chỉ là trầm mê trong đó, vô pháp tự kiềm chế, làm bậy, làm bậy.”

Hai tay y che mắt, lệ từ khe hở ngón tay xuất hiện, khóc đến can tràng thốn đoạn. (ruột gan đứt đoạn)

Mạnh Duy Trinh xông lên ôm y.

“Không phải cữu cữu sai, là ta yêu cữu cữu trước, tình sự dâʍ ɭσạи cũng tất cả đều là ta làm, cữu cữu chỉ là thương tiếc ta. Việc đã đến nước này, không bằng cữu cữu từ diễn thành thật, gả vào Mạnh gia, cũng có thể đoàn tụ ông ngoại bà ngoại, còn có mẫu thân.”

Sở Tĩnh Hoà mạnh mẽ đẩy ra Mạnh Duy Trinh, “Nói cái gì gả vào Mạnh gia, ta làm việc này trái nhân luân, ta có gì mặt mũi đi gặp tỷ tỷ?” (Nhân luân: luân lí làm người thời xưa)

Mạnh Duy Trinh giữ chặt tay y, ấn bụng nhỏ hơi hơi phồng lên, chăm chú nhìn y.

“Cữu cữu, hài nhi trong bụng vô tội, chẳng lẽ cữu cữu nhẫn tâm gϊếŧ nó sao?”

Y bỗng nhiên ngơ ngẩn, “Hài nhi?”

Nam nhân thâm tình cười nói, “Đúng vậy cữu cữu, hài nhi của chúng ta, ở trong bụng cữu cữu, lại qua nửa năm, nó sinh tại nhân thế. Nếu vứt bỏ, nó liền không sống nổi.”

Sở Tĩnh Hoà đau đớn nhăn chặt mày, “Nó là nghiệp chướng, không giữ được, không giữ được.”

Mạnh Duy Trinh gật đầu nói, “Được, nếu cữu cữu nói không giữ được, kia liền đánh đánh nó chết, cữu cữu tiếp tục làm cô hồn dã quỷ, ta sống cũng như chết, không bằng một cọng dây thừng chấm dứt tính mạng. Chỉ sợ ta mẫu thân, mấy năm trước không còn bào đệ, hiện giờ còn phải đau đớn tang tử, chịu nổi hay không rất khó nói. Còn có ông ngoại bà ngoại, tôn tử qua đời, tằng tôn cũng qua đời, lão nhân gia có bao nhiêu khổ sở.”

Tâm Sở Tĩnh Hoà như đao cắt, cuống quít xua tay, “Chớ nói, chớ lại nói.”

Mạnh Duy Trinh chế trụ hai vai y, ôn nhu khuyên nhủ, “Có phải cữu cữu cũng không muốn làm ông ngoại bà ngoại cùng mẫu thân thương tâm hay không? Chỉ cần cữu cữu nghe ta, gả vào Mạnh gia, sinh hạ con nối dõi, chúng ta liền có thể bên nhau lâu dài, vĩnh không chia lìa.”

Y rũ mi mắt, ậm ừ, “Nhưng, ta là quỷ hồn, sao, sao có thể sinh hạ con nối dõi? Ta là thân cữu cữu cữu, ta, ta lσạи ɭυâи sản tử, sẽ bị trời phạt.”

Mạnh Duy Trinh thấy y thả lỏng, không khỏi đại hỉ.

“Trời phạt thì trời phạt, trời sập xuống, có ta chống đỡ, cữu cữu chỉ lo an tâm dưỡng thai, nếu sinh ra là quái thai, ta liền tự tay xử trí, tuyệt không để người khác biết được. Nhưng nếu là hài nhi khỏe mạnh, cữu cữu chẳng lẽ nhẫn tâm kêu để thai chết trong bụng sao? Ta cùng cữu cữu tình thâm ý trọng, trừ bỏ cữu cữu, ta sẽ không cưới nữ tử khác, đến lúc đó Mạnh gia tuyệt hậu, chắc chắn mẫu thân thương tâm muốn chết. Cữu cữu hảo hảo ngẫm lại, vì mẫu thân, sinh hạ hài nhi đây đi.”

Sở Tĩnh Hoà phiền loạn, hoảng hốt lắc đầu, “Chờ ta ngẫm lại.”

Hắn ôm y vào lòng, ôn nhu khẽ vuốt bóng lưng.

“Cữu cữu, ta không phải hài đồng, trước kia ta nhỏ hơn cữu cữu mười hai tuổi, hiện nay chỉ nhỏ mười tuổi, lại qua mười năm, ta cùng cữu cữu liền cùng tiêu. Ta yêu cữu cữu, chí nguyện không thay. Mấy ngày trước đây cữu cữu cũng nói qua yêu ta, hiện giờ đều đã quên?”

Sở Tĩnh Hoà oa ở ngực hắn, nức nở, “Là ta hại ngươi Duy Trinh, ngươi có tiền đồ rất tốt, có thể xứng cưới hiền thê môn đăng hộ đối, lại bị ta liên lụy. Ngươi không hận ta sao Duy Trinh?”

“Cữu cữu hồ đồ, ngươi ta thành thân, không trở ngại ta thi đậu công danh, có cữu cữu giúp ta, sau này tất nhiên con đường làm quan thuận lợi, cữu cữu là hiền thê duy nhất của ta.”

Hắn nói xong, ôm y nằm xuống, ngậm lấy cánh môi mềm mại.

“Cữu cữu, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi.”

Sở Tĩnh Hoà đáp lại, nước mắt chảy xuống đến môi lưỡi, chua xót lại ngọt lành.

Mấy tháng qua y nếm hết tình sự sung sướиɠ, chỉ là vuốt ve lưỡi hôn, hạ thể đã ướŧ áŧ một mảnh, khát vọng nam nhân xâm nhập.

Mạnh Duy Trinh kéo y phục y xuống, nâng lên mông thịt, dùng nhục bổng cọ xát.

“Cữu cữu, nhìn một cái, tiểu huyệt ngươi thủy lâm lâm, sao có thể ly khai ta đâu? Có phải hay không?”

Sở Tĩnh Hoà hổ thẹn khó làm, hai tay để trước ngực hắn.

“Duy Trinh, ta chịu không nổi, cầu ngươi, cầu xin ngươi.”

Một bàn tay hắn ấn ngực y, nhẹ nhàng xoa vê đầṳ ѵú sưng đỏ.

“Cầu ta cái gì? Cầu ta thao cữu cữu sao? Cữu cữu trước đáp ứng ta, làm hiền thê của ta, bằng không ta không thao cữu cữu.”

Sở Tĩnh Hoà hai mắt đẫm lệ, hai tay quấn lên cổ hắn, run giọng:

“Duy Trinh…….. cầu ngươi, cầu ngươi thao ta, tiểu huyệt, thật sự chịu không nổi. Ta, ta đáp ứng ngươi là được, đầṳ ѵú đau quá…… ngô ngô…… Duy Trinh, cầu xin ngươi, thao thao ta.”

Nam nhân vui mừng khôn xiết, thấy vυ" y vốn bình thản đã phồng, đầṳ ѵú hồng hồng cực kỳ đáng yêu, một ngụm mυ"ŧ lên.

“A a a……. Duy Trinh…… đau a…….”

Mạnh Duy Trinh hút ra một ngụm sữa, lại tanh lại ngọt, dư vị ngọt thanh.

“Cữu cữu có sữa, con chúng ta sẽ không đói, ta cũng sẽ không đói.”