Chương 18: Động phòng ( phun nước)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Hắn nói làm y dở khóc dở cười, lẩm bẩm, “Quả nhiên Duy Trinh là tâm tính tiểu hài tử, thế nhưng cùng hài nhi trong bụng đoạt sữa.”

“Liền cùng nó đoạt, ai bảo nó đá nương tử?”

Mắt y như thu thủy, nhu nhu nhìn Mạnh Duy Trinh, “Duy Trinh còn không tiết, là không sảng khoái sao?”

“Không, có thể cùng nương tử kết làm vợ chồng, cái gì cũng không sung sướиɠ bằng.”

“Duy Trinh rút ra trước đi, ta muốn ở phía trên, như thế dễ một chút.”

“Được.”

Hắn rút ra thịt hành, nằm thẳng trên giường đỏ mềm mại. Sở Tĩnh Hoà khóa ngồi hạ thể hắn, chậm rãi nuốt cự vật vào hậu đình.

“Nương tử, cắm vào như vậy ngươi sẽ đau.”

Y ngượng ngùng cười, “Không đau, trước khi hành lễ, ta đã dùng cao chi ngọc thể, nhét vào nửa canh giờ.” (1 tiếng)

“Trách không được tiểu huyệt mềm mại lửa nóng, thì ra nương tử sớm đã khuếch trương. Nương tử thật dâʍ đãиɠ, vi phu tự thấy không bằng.”

Sở Tĩnh Hoà mặt đỏ tai hồng, rút đi yếm đỏ trên người, ném trên mặt hắn.

“Ngươi mới dâʍ đãиɠ, làm cha không đứng đắn, đoạt sữa hài nhi.”

Mạnh Duy Trinh nhắm mắt lại hung hăng hút khí, nồng đậm hương sữa bay xung, cười vang.

“Ha ha tóm lại là ta ăn trước, xem nương tử hiện giờ có sữa, sau khi sinh chắc chắn phun như suối, tiểu tiểu hài nhi cũng ăn không hết, món trân quý như thế sao có thể lãng phí?”

“Hừ, không nói chuyện với ngươi này hỗn hóa.”

Mạnh Duy Trinh cười to, hai tay y đặt ra sau duỗi ấn trên đùi hắn, vặn vẹo eo phun ra nuốt vào khí cụ.

“Ngô ngô, a…… Duy Trinh……. tướng công, rất thích dươиɠ ѵậŧ ngươi, đỉnh ta thực sảng khoái……”

Nam nhân giơ tay đi xoa vυ" y trướng đại no đủ, sữa từ đầṳ ѵú không ngừng trào ra, chảy qua bụng phồng lên, chảy xuống côn ŧᏂịŧ y nửa mềm.

“Nương tử, tê, ta cũng rất thích hai tiểu tao huyệt ngươi, chúng nó sẽ hút dươиɠ ѵậŧ ta, thật sự vui sướиɠ.”

Sở Tĩnh Hoà cắn môi, đầu hơi ngưỡng ra sau, biểu tình thoả mãn mê ly.

“A ân……. a a…… Duy Trinh, Duy Trinh…… thao ta, thao ta…….”

“Được, để ta tới uy no tao huyệt nương tử.”

Hắn nói xong, chế trụ eo y, hướng về phía trước trừu cắm. Sở Tĩnh Hoà xóc nảy lãng kêu, hồn nhiên quên mình.

“A a…….. tướng công…… a ngô……. thật thoải mái……. ngô ngô…….. tao huyệt thật thoải mái……. a a a…… thao chết ta, tướng công mau thao chết ta……..”

Mạnh Duy Trinh mắt sáng như đuốc, cắn răng, “Tê, nương tử lại tao lại lãng, ta thật thích.”

Hắn thao mấy chục cái, y lại cao trào, thân mình run rẩy, âm tinh từng luồng phun trào.

“A a a……… tướng công…… a…….”

Mạnh Duy Trinh lo lắng thân mình y không chịu nổi, không hề khắc chế, tinh quan mở rộng ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực trút xuống.

Sở Tĩnh Hoà sa vào ở cực hạn vui thích, hoảng hốt thoả mãn.

“Duy Trinh, Duy Trinh……. ân ân…..”

“Nương tử.”

Nam nhân si ngốc nhìn y, thấy y thần trí mơ hồ, vội đỡ y rút ra dươиɠ ѵậŧ, nhẹ nhàng nằm trên giường.

Sắc mặt Sở Tĩnh Hoà hồng nhuận. an ổn ngủ. Mạnh Duy Trinh rửa sạch thân mình y, ghé vào bên người cười hì hì nhìn.

“Nương tử, ngươi cũng không biết, ta chờ đợi ngày này đã đợi bao lâu. Ngày tháng nhân gian, không biết còn có bao nhiêu năm, có ta bồi ngươi, liền sẽ không tịch mịch. Chờ tới giờ, chúng ta cùng đi địa phủ, làm một đôi thần tiên quyến lữ, chẳng phải diệu thay?”

Hắn lải nhải không biết bao lâu, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn, ôm ái nhân vui vẻ đi vào giấc ngủ.

Ngày tháng sau này là một đoạn thời gian đẹp như ảo cảnh mạn diệu. Sở Tĩnh Hoà an tâm dưỡng thai, Mạnh Duy Trinh đọc sách nghiên cứu học thuật, chỉ đợi kỳ thi mùa xuân sang năm.

Thời tiết đầu năm, đông tuyết bay tán loạn, bụng y đã rất lớn, đi đường có chút cố hết sức, Mạnh Duy Trinh mỗi đêm giúp y tắm gội.

Mạnh Duy Trinh nghe mẫu thân nói, Ngọc Hiền sắp lâm bồn, không thể làm chuyện phòng the, sẽ sinh non, cho nên hắn đã cấm dục nhiều ngày, không dám xằng bậy.

Lúc này y ngồi trong thau tắm, bị nam nhân hầu hạ tắm gội, không khỏi cười:

“Tướng công sắc mặt không tốt, là nghiệt căn nghẹn lâu lắm sao?”

Mạnh Duy Trinh cười khổ, “Nương tử đừng trêu chọc, bằng không ta nhịn không được.”

Y nhấp môi, “Nhịn không được ngươi như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn đi thanh lâu tìm việc vui sao?”

Mạnh Duy Trinh mạnh mẽ lắc đầu, “Không đi không đi, xướng kĩ thanh lâu nào so được với nương tử mỹ mạo động lòng người, thẹn thùng đáng yêu? Trước mắt tuy thấy được ăn không được, đợi sau khi nương tử sinh hạ hài nhi, ta phải đòi lại cả vốn lẫn lời.”

Y dừng một chút, ngập ngừng, “Kỳ thật cũng có biện pháp, ta, ta hút tướng công ra tới được không?”

Hắn vui rạo cởϊ qυầи áo, rảo bước lên thau tắm.

“Được được được, thích nhất nương tử hút cho ta, ta trướng sắp đau chết.”

Mạnh Duy Trinh trần trụi đứng ở thau tắm, mặt nước vừa lúc không qua dươиɠ ѵậŧ hắn, Sở Tĩnh Hoà cười loát vài cái, e lệ ngượng ngùng ngậm vào miệng.