Chương 15: Có thai

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Ngày nóng nhất đã tới, Sở Tĩnh Hoà sợ nóng, Mạnh Duy Trinh liền phái người từ hầm băng Mạnh phủ lấy ra khối băng, đặt trong nhà hạ nhiệt độ.

Y trở nên càng thêm tham ngủ, thường xuyên nằm ở án biên ngủ say. Mạnh Duy Trinh nhìn đau lòng, ảo não không nên để cữu cữu mang thai, khi sinh sản nói không chừng càng thêm hung hiểm. Ưu tư phiền muộn, công khóa làm càng kém, suýt nữa làm Ngô học cứu sống sờ sờ tức chết.

Kỳ thi mùa thu gần, hắn không thể không rời đi mấy ngày, lại không yên lòng Sở Tĩnh Hoà, nghĩ mang y cùng đi. Nhưng Sở Tĩnh Hoà không muốn liên lụy, hứa hẹn hắn rời đi mấy ngày đóng cửa không ra là được. Mạnh Duy Trinh cũng không còn biện pháp, chỉ phải đáp ứng.

Vừa lúc hắc ảnh tới gặp Mạnh Duy Trinh dâng lên an thai đan cầu được, hắn dặn dò lưu tại trong phủ, để phòng bất trắc.

Hắc y cung kính lĩnh mệnh, canh giữ phủ năm ngày, không dám chậm trễ, đến Mạnh Duy Trinh kết thúc thi hương chạy về. Kỳ thật nếu không phải Mạnh gia phái đoàn hộ tống, Mạnh Duy Trinh một ngày liền có thể ngự phong (cưỡi gió) đi vòng, cần gì chậm trễ năm ngày.

Hắn vào sương phòng, thấy Sở Tĩnh Hoà ngủ trên ghế trúc, bụng nhỏ đã hơi hơi phồng lên có thể thấy được.

Hắc y ở ngoài cửa thấp giọng nói, “Chủ thượng, Mạnh phu nhân sắp tới rồi.”

Mạnh Duy Trinh trong lòng chấn động, “Cái gì?”

“Xe ngựa đã đến đầu ngõ.”

Mạnh Duy Trinh nhẹ phất tay, “Ta đã biết, ngươi đi đi.”

Hắc y hóa thành một đoàn khói nhẹ phiêu tán không thấy. Mạnh Duy Trinh từ lòng bàn tay hóa ra một lá cây màu đen, nhẹ nhàng đặt lên trán Sở Tĩnh Hoà.

Lá cây màu đen nổi lên quang mang u ám, rất nhanh thấm vào giữa mày y, không còn nhìn thấy tung tích.

Y cũng vào lúc này hơi hơi nhíu mày, tỉnh lại, “Duy Trinh! Ngươi đã về rồi?!”

Mạnh Duy Trinh ôm y, ôn nhu nói, “Cữu cữu, mẫu thân tới, ngươi muốn gặp nàng sao?”

Sở Tĩnh Hoà kích động bắt lấy ống tay áo hắn, “Tỷ tỷ tới? Ta đương nhiên muốn gặp tỷ tỷ, nhưng lại sợ làm nàng sợ hãi.”

“Không sao cữu cữu, ta dùng thuật đơn giản, vừa rồi đã đặt diệp che mắt vào cơ thể cữu cữu, người khác thấy cữu cữu, chỉ nói là nữ tử tướng mạo cực kỳ tương tự thôi.”

Y nửa tin nửa ngờ, “Thật vậy chăng?”

Hắn đỡ y đứng lên, “Đi thôi cữu cữu, gặp mẫu thân.”

Mạnh Duy Trinh cùng Sở Tĩnh Hoà đi đến chính sảnh, thấy Mạnh phu nhân được thị nữ tôi tớ vây quanh, nghênh diện mà đến.

“Mẫu thân!”

“Trinh nhi.”

Mạnh phu nhân nhìn Sở Tĩnh Hoà sau lưng Mạnh Duy Trinh, nhất thời sững sờ.

“Ngươi…”

Sở Tĩnh Hoà cùng thân tỷ mười năm không gặp, cầm lòng không đậu, nước mắt lã chã rơi xuống.

Mạnh Duy Trinh bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, hướng Mạnh phu nhân quỳ lạy đại lễ.

“Mẫu thân, đây là Sở cô nương, nàng đã mang thai, thỉnh mẫu thân vì hài nhi làm chủ, nghênh thú Sở cô nương vào cửa.”

Mạnh phu nhân ngạc nhiên, Sở Tĩnh Hoà cũng cả kinh che lại môi. Mạnh Duy Trinh khuôn mặt lãnh nghị, lại nói, “Sở cô nương cũng là thư hương thế gia, tính lên cũng giống mẫu thân. Nếu mẫu thân thành toàn hài nhi, kỳ thi mùa xuân sang năm, nhất định khảo trúng hội nguyên, để báo đại ân mẫu thân.”

Mạnh phu nhân tức giận sắp ngất, bị thị nữ bên cạnh nâng mới miễn cưỡng đứng vững, run giọng cả giận:

“Ngươi nghịch tử, dám tư nhân ngoại thất, liền, liền thai đều có?!”

Mạnh Duy Trinh đứng dậy, ôm Sở Tĩnh Hoà đã bị dọa ngây người vào trong lòng.

“Mẫu thân sai rồi, Dở cô nương không phải ngoại thất, là hài nhi muốn cưới hỏi đàng hoàng, bên nhau một đời người. Nếu mẫu thân không đồng ý, cùng lắm thì chúng ta một nhà ba người, nhảy giang tuẫn tình.” (Nhảy sông chết chung vì tình)

Mạnh phu nhân khó thở, che ngực ngã quỵ, Sở Tĩnh Hoà đẩy ra Mạnh Duy Trinh, quỳ gối trước mặt nàng.

“Tỷ tỷ!”

Mạnh phu nhân chậm rãi mở mắt ra, nhìn Sở Tĩnh Hoà khóc không thành tiếng, ngơ ngẩn địa đạo, “Tĩnh…… Tĩnh Hoà?”

Sở Tĩnh Hoà cắn môi, ngực một trận quặn đau, suy sụp ngất trong ngực Mạnh Duy Trinh.

Hắn bế y lên, nôn nóng, “Người tới, mau đi thỉnh Cố lão tiên sinh tới! Mẫu thân, Sở cô nương nếu có bất trắc, hài nhi tuyệt không sống một mình!”

Cố lão tiên sinh là danh y trong thành, trước kia ở trong hoàng thành làm ngự y. Sau khi khám mạch cho Sở Tĩnh Hoà, nói y đã có thai bốn tháng, đầu năm sau, muốn sinh sản.

Mạnh phu nhân thấy Sở Tĩnh Hoà lớn lên cực kỳ giống bào đệ đã chết, trong lòng cảm khái vạn ngàn, cuối cùng không thể nhẫn tâm bổng đánh uyên ương, nghe Mạnh Duy Trinh, hồi phủ thương nghị việc cầu hôn.

Khi Sở Tĩnh Hoà tỉnh lại, Mạnh Duy Trinh hồng mắt quỳ gối dưới giường, đang khóc.

“Cữu cữu ngươi đã tỉnh, ta sai rồi, tất cả đều là ta sai, cầu cữu cữu tha thứ ta.”

Sở Tĩnh Hoà mờ mịt, “Tỷ tỷ đâu? Tỷ tỷ đi rồi? Duy Trinh vì sao phải nói dối như cuội?”

Mạnh Duy Trinh dùng tay áo lau nước mắt, “Ta vốn muốn dùng biện pháp này, để cữu cữu có thể vẫn luôn lưu tại bên người, không bao giờ tách ra. Nhưng, nhưng ai nghĩ tới, vừa rồi Cố lão tiên sinh vì cữu cữu bắt mạch, nói cữu cữu đã có thai bốn tháng. Ta nói cữu cữu là độc sinh nữ (con gái một) Sở gia, mẫu thân cũng đã đồng ý việc hôn sự. Đều là ta không tốt, ta bất thông nhân sự, vũ nhục khinh bạc cữu cữu, còn làm cữu cữu có thai. Dù cữu cữu đánh chết ta, ta cũng không một câu oán hận.”

Sở Tĩnh Hoà nghe được ánh mắt dại ra, chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh từ đầu tưới xuống, thân mình phát run, lại không thể nói thành lời.