Chương 14: Phòng đãng

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Khi Sở Tĩnh Hoà tỉnh lại, đã là giờ Thìn (7-9 giờ sáng) hôm sau, Mạnh Duy Trinh gối cánh tay nằm ở cạnh giường, nặng nề ngủ.

Sắc mặt y hồng nhuận, hai mắt doanh doanh nhìn hắn cười.

“Duy Trinh, lên giường ngủ đi.”

Nam nhân nửa mộng nửa tỉnh, tự mình lẩm bẩm, “Cữu cữu, cữu cữu.”

Sở Tĩnh Hoà đặt tay trên bàn tay hắn to rộng, ôn nhu, “Duy Trinh, đừng ngủ, để ý ép cánh tay đau nhức.”

Mạnh Duy Trinh xoa mắt đứng dậy, cười nói, “Cữu cữu tỉnh?”

Y gật đầu, kinh ngạc, “Vì sao Duy Trinh ngủ như vậy?”

Hắn ngồi xuống ôm y, “Đêm qua nhìn cữu cữu nhìn ngây người, không biết như thế nào liền ngủ.”

Kỳ thật đêm qua hắn thấy y ngủ không an ổn, liền vì y truyền dương khí, lúc sau lực chống đỡ không nổi, nằm ở cạnh giường, cùng y ngủ.

Sở Tĩnh Hoà ôm cổ hắn, ngực bang bang nhảy, “Lên ngủ đi Duy Trinh.”

“Được.”

Mạnh Duy Trinh nằm bên cạnh, vươn tay khẽ vuốt gò má y.

“Hôm nay cữu cữu còn muốn ra ngoài một chút sao?”

“Đương nhiên muốn, còn muốn đi mua đào hoa tô ăn.”

Mạnh Duy Trinh thấy y đã quên sạch sẽ hôm qua hỗn loạn, tâm treo cao lúc này mới buông xuống.

“Còn có cữu cữu bánh táo đường đỏ thích nhất, canh bát bảo, bánh đậu xanh, đậu hủ hạnh nhân.”

Sở Tĩnh Hoà vui vẻ gối đầu lên khuỷu tay hắn, “Duy Trinh đối ta thật tốt.”

Ngực hắn trướng đau, trong lòng một mảnh chua xót, “Cữu cữu, ta không tốt, tốt là cữu cữu, ngươi là người tốt nhất tốt nhất trên đời này.”

Y thò lại gần nhẹ hôn hắn.

“Duy Trinh, chớ rời đi ta, chúng ta không bao giờ tách ra, được không?”

“Được, không bao giờ tách ra.”

Mạnh Duy Trinh nâng lên cằm y, ôn nhu triền miên hôn lên cánh môi mềm mại. Sở Tĩnh Hoà đáp lại, hạ thể kề sát, dươиɠ ѵậŧ ngạnh lên.

Sở Tĩnh Hoà cởi ra khố y, một chân câu lấy eo nam nhân tinh tráng, dùng tiểu huyệt ướŧ áŧ khıêυ khí©h thịt căn bừng bừng phấn chấn.

Mạnh Duy Trinh thở hổn hển, gặm cắn môi hồng diễm, đồng thời nâng lên mông thịt y, khí cụ cứng như thiết chậm rãi đâm vào cúc huyệt mềm ấm mấp máy.

Sở Tĩnh Hoà biểu tình say mê, hai chân run càng thêm lợi hại.

“Ngô ngô……. Duy Trinh….. hậu huyệt thật trướng.”

Nam nhân cũng không nóng lòng đưa đẩy, mà là cúi xuống mυ"ŧ hôn đầṳ ѵú y, không ngờ chỉ liếʍ một chút, y đau đến kêu lên tiếng.

“Không…. Duy Trinh….. đau quá.”

Mạnh Duy Trinh giật mình, “Cữu cữu không phải thích nhất ta hôn đầṳ ѵú ngươi sao?”

Y ủy khuất sắp khóc, “Không biết vì sao, mấy ngày gần đây, nơi này đau đớn khó nhịn, Duy Trinh đừng đυ.ng nó.”

Trong lòng hắn bừng tỉnh, đúng rồi, nhất định cữu cữu có thai, bụng không khác thường, đầṳ ѵú lại có phản ứng trước.

“Được, ta không đầṳ ѵú là được, vậy cữu cữu ngồi lên đi.”

Hắn ôm vòng eo mảnh khảnh, lấy tư thế giao hợp ngồi dậy, cự long hung hăng cắm vào chỗ sâu, chỉ lần này, Sở Tĩnh Hoà liền tiết tinh.

“A a….. Duy Trinh…… thật thoải mái.”

Nam nhân cười nhìn y kỵ thừa trên người mình, thấy hạ thể y trần trụi, y phục rơi xuống đến khuỷu tay, tóc đen phiêu tán, da như ngưng chi, mặt như hoa đào.

“Cữu cữu, tự ngươi động động, ta sợ lộng đau ngươi.”

Sở Tĩnh Hoà ngượng ngùng cười, dỗi:

“Ta không sợ đau, mỗi lần Duy Trinh dùng lực đạo càng lớn, ta càng sảng khoái.”

Hắn đã tận lực khắc chế da^ʍ niệm, bị y nói như thế, nhất thời dục hỏa đốt người, nhục côn thô tráng cũng run rẩy đĩnh động.

“Cữu cữu thật là không e lệ, càng thêm câu nhân.”

Hai tay Sở Tĩnh Hoà ôm eo hắn, trước sau vặn vẹo, không ngừng phun ra nuốt vào kê ba lửa nóng.

“A ân…… Dương căn Duy Trinh thật thô dài, đỉnh ta thoải mái.”

Hắn si ngốc nhìn y, chỉ cảm thấy hạ thể tê dại sung sướиɠ, khoái ý chạy dài không dứt, như muốn chết chìm mị huyệt mềm ấm.

“Tê, cữu cữu, cữu cữu lại mau một chút, ta thật sảng khoái. Cữu cữu vặn eo thật tốt.”

Sở Tĩnh Hoà được khen, khóe miệng ý cười nhu nhu, thở hổn hển lắc eo. Cúc huyệt gắt gao bao lấy thịt hành gắng gượng, mυ"ŧ vào mấp máy, vô cùng da^ʍ lãng.

“Ân ân…… Duy Trinh, Duy Trinh…… bắn cho ta….,,. mau bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho ta.”

“Được, đều nghe cữu cữu.”

Mạnh Duy Trinh chế trụ eo y, hông dùng sức đĩnh động, đỉnh vào chỗ sâu dâʍ ɖị©ɧ tràn lan.

Thân mình Sở Tĩnh Hoà loạn run, bị thao đến dục tiên dục tử, ngửa đầu da^ʍ kêu:

“A a a……. Duy Trinh, a…….. thật thoải mái……., a……… tiểu huyệt sung sướиɠ…….. ha a, côn ŧᏂịŧ lớn Duy Trinh thật tốt……. ngô ân……. mau bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho ta…….. ta muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ Duy Trinh.”

Ánh mắt hắn u ám, lại khó khắc chế tìиɧ ɖu͙©, đè y dưới thân, cuồng cắm mãnh làm.

Hai tiểu huyệt trào ra từng luồng dâʍ ŧᏂủy̠, tâm thần bị khoái ý ăn mòn thổi quét, thẳng kêu đến yết hầu khàn khàn, nước bọt giàn giụa.

“A a a…….. ân ngô……. Duy Trinh……. a a Duy Trinh.”

Tiếng nước da^ʍ mĩ, cuối cùng hắn tới cực hạn, tinh quan mở rộng ra, rót nóng cháy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tao huyệt cơ khát.

“Cữu cữu, ta bắn cho ngươi cữu cữu.”

Sở Tĩnh Hoà biểu tình hoảng hốt mê say, phát ra ngâm kêu nức nở không rõ.

“Duy Trinh……. a……. ta yêu ngươi, a ân….. yêu ngươi, ta yêu ngươi Duy Trinh.”

Mạnh Duy Trinh ôm y, thở hổn hển rơi lệ, “Cữu cữu!”