Chương 13: Thập điện

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Từ tửu lầu ra, Sở Tĩnh Hoà hai chân bủn rủn, y sam cũng ướt một mảnh. Mạnh Duy Trinh mướn xe ngựa, lên xe không lâu, y liền ngủ say.

Nam nhân ngơ ngẩn nhìn y, trong lòng ngũ vị tạp trần, nói không rõ vừa mừng vừa lo.

Nếu cữu cữu thực sự có thai, sẽ hoài thai mười tháng, một sớm sinh nở khổ sở? Nhưng nếu chưa có thai, một ngày kia cữu cữu biết được hết thảy, có thể hận hắn giận hắn, quyết tuyệt mà đi hay không?

Xe ngựa một đường xóc nảy về Sở trạch, Mạnh Duy Trinh cũng lo được lo mất thấp thỏm bất an, càng thêm nôn nóng.

Hắn bế người ngủ say không tỉnh xuống xe ngựa, người hầu mở cửa đón, nhưng vào lúc này, một thuật sĩ đầy người phong trần từ một bên nhảy ra.

Thuật sĩ tuổi tác bốn mươi, giơ một thanh kiếm đồng xu, lạnh giọng rống to:

“Tà ma lớn mật, tham luyến dương gian, hút tinh huyết, còn không mau nhận lấy cái chết!”

Sở Tĩnh Hoà bỗng nhiên bừng tỉnh, gò má vốn hồng nhuận trở nên tái nhợt. Mạnh Duy Trinh nhanh chóng che y sau lưng, trầm giọng hướng thuật sĩ kia:

“Đại sư cao nhân phương nào? Nếu vì cầu tài, trong phủ ta có rất nhiều ngân lượng, hà tất tại đây loạn phệ?”

Sở Tĩnh Hoà tránh phía sau hắn, run giọng:

“Duy Trinh, mau tránh ra, đừng để bị thương.”

Thuật sĩ điên cuồng cười nói, “Ha ha ha, tà ma, trong phủ này quỷ khí ngập trời, ta đã theo dõi ngươi mấy ngày, hôm nay nhất định phải cho ngươi hồn phi phách tán!”

Thuật sĩ nói xong, cầm kiếm đánh úp lại, Mạnh Duy Trinh che chở y lui về, tay phải vung lên, đại môn “Oanh” một tiếng gắt gao đóng cửa, người hầu cùng thuật sĩ ở ngoài.

Sở Tĩnh Hoà kinh hồn chưa định, túm chặt cánh tay hắn vội la lên, “Duy Trinh đi mau, người này tới thu ta, cùng ngươi vô can.”

Mạnh Duy Trinh cười, mắt loé sáng, y ngạc nhiên, sau đó ngất trong ngực hắn.

Lúc này thuật sĩ từ trên tường bay vọt vào viện, móc ra phù chú, múa máy nhào tới Mạnh Duy Trinh.

“Tà ma trốn hướng nào?!”

Mạnh Duy Trinh khinh miệt cười lạnh, vững vàng đặt Sở Tĩnh Hoà xuống đất, tâm niệm chú, toàn bộ Sở trạch bị khí đen bao phủ.

Thuật sĩ thấy Sở Tĩnh Hoà nằm trên đất, sững sờ cứng lại rồi.

“Tà, tà ma, không nghĩ tới ngươi lại có pháp lực cao như thế! Xem như ta có mắt không tròng!”

Hắn đi từng bước một tới trước thuật sĩ, sâu kín cười, “Đại sư không mời tự đến, chỉ sợ là có đi không về.”

Thuật sĩ trừng mắt Mạnh Duy Trinh, cắn răng, “Ngươi? Ngươi đến tột cùng là người phương nào?”

Mạnh Duy Trinh hừ lạnh một tiếng, “Đại sư nói không sai, trong phủ này xác thật quỷ khí ngập trời, chẳng qua quỷ khí này, không phải cữu cữu ta, mà là ta.”

Mạnh Duy Trinh nói xong, phù chú trong tay thuật sĩ bốc cháy lên, kiếm xu cũng rơi đầy đất, thuật sĩ kêu to hướng hắn đánh tới.

“Yêu tà! Ta thu ngươi!”

“Quấy nhiễu tiểu cữu ta, thực sự đáng chết!”

Mạnh Duy Trinh vươn tay phải, một phen bóp chặt cổ thuật sĩ, giơ lên cao khỏi mặt đất. Thuật sĩ nghẹn đỏ mặt, hai chân quơ loạn, rất nhanh gục đầu xuống không còn nhúc nhích.

Mạnh Duy Trinh vứt xuống, thấy lão bộc từ cửa tiến vào, run rẩy lễ bái xin tha.

“Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết, cầu chủ thượng tha mạng!”

Quanh thân Mạnh Duy Trinh âm khí tràn ngập, lạnh lùng, “Kết giới phủ trạch đều giữ không được, để tên ngu ngốc này chui vào, lưu ngươi để làm gì?”

Lão bộc hoảng sợ vạn phần, run lên, thẳng tắp ngã xuống.

Mạnh Duy Trinh xoay người bế lên Sở Tĩnh Hoà, thấy sắc mặt y tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, trong lòng không khỏi đau lòng.

“Cữu cữu, thực xin lỗi, là ta không bảo vệ ngươi tốt.”

Hắn ôm y về phòng ngủ, hắc y quỷ ảnh cùng một lão bộc khác xuất hiện, cung kính quỳ gối ở cửa.

Hắc y quỷ ảnh biểu tình nôn nóng, cúi đầu, “Thuộc hạ giám thị bất lực, thỉnh chủ thượng trách phạt.”

Lão bộc run rẩy quỳ, một chữ cũng nói không nên lời.

Mạnh Duy Trinh dùng khăn gấm lau mồ hôi cho Sở Tĩnh Hoà, thở phào.

“Nói cái gì chủ thượng hay không chủ thượng, ta còn lịch kiếp ở thế gian, không coi là chủ thượng, bằng không ta phân phó, các ngươi như thế nào không bỏ ở trong mắt?”

Hắc y quỷ ảnh run giọng, “Chủ thượng thương tiếc nữ tử, hài nhi, tư (trộm) cho đầu thai, bị Ngọc Đế biếm ở thế gian lịch kiếp, thuộc hạ không dám lỗ mãng, ở Thập Điện xin đợi chủ thượng trở về tiên vị. Việc hôm nay là thuộc hạ thất trách, nếu như tái phạm, nguyện hồn phi phách tán, vĩnh không siêu sinh.”

Hắn lo lắng sốt ruột nhìn Sở Tĩnh Hoà, vẫy vẫy tay, “Thôi, đi tìm đan dược an thai thuận sản tới, nếu cữu cữu ta sinh sản không thuận, các ngươi liền cùng nhau tuẫn táng đi. Thuật sĩ kia chưa chết, ngươi đi đuổi, để hắn không thể tái sinh, lão bộc phạt trượng hai mươi, đều lui xuống đi.”

Hắc y quỷ ảnh cùng lão bộc khom người rời khỏi. Mạnh Duy Trinh cúi xuống nhẹ ôm hai vai y, thâm tình:

“Cữu cữu, ngươi tuy là quỷ, nhưng có nhân tình, ta tuy là người, lại quỷ khí quấn thân. Lại qua vài thập niên, ngươi như cũ tuổi trẻ tuấn tú, ta lại đã già nua xấu xí. Đợi ta chết, về Thập Điện địa phủ làm Chuyển Luân Vương, đến lúc đó ngươi cùng ta đi, vĩnh sinh vĩnh thế, lại không chia lìa.”