Chương 12: Kỵ thừa

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Ngày tháng hoang da^ʍ qua hơn hai tháng, xuân qua hạ tới, Mạnh Duy Trinh vì Sở Tĩnh Hoà chuẩn bị y sam mỏng, ngày đêm quấn quýt si mê như cũ.

Sau khi Sở Tĩnh Hoà khôi phục tim đập cùng hơi thở, dần dần thân hình cũng vô pháp giấu đi, thực mau bị lão bộc nhìn thấy.

Hai lão bộc là trong phủ mua gần mấy năm, người lại thành thật trung hậu, không lắm miệng nói láo. Mạnh Duy Trinh nói y là biểu ca bà con xa, lừa hai người.

Sở Tĩnh Hoà ở trong phủ buồn chán, năn nỉ Mạnh Duy Trinh dẫn ra ngoài hít thở không khí,. Hắn không lay chuyển được, chỉ nói thử một lần.

Một người một quỷ ra phủ, Sở Tĩnh Hoà mang mũ sa, ngó trái ngó phải, cực kỳ vui vẻ.

“Duy Trinh ngươi mau nhìn, có bán đào hoa tô.”

Mạnh Duy Trinh mua đào hoa tô, y vừa đi vừa ăn, mơ hồ không rõ nói:

“Gần đây cũng không biết xảy ra chuyện gì, luôn ăn không đủ no, thật đói.”

Trong lòng nam nhân run lên, thấp giọng, “Hình như cữu cữu béo một chút.”

Y sờ sờ vòng eo, nhấc lên mũ sa cười với hắn.

“Béo sao? Còn không phải Duy Trinh ngày ngày mua đồ ăn ngon bánh ngọt tới uy ta, uy ta béo.”

Mạnh Duy Trinh nắm tay y, ôn nhu nói, “Trước kia cữu cữu quá gầy, hiện giờ béo chút vừa lúc, thân mình thịt thịt, ôm mới thoải mái.”

Y ăn xong một túi đào hoa tô, xa xa trông thấy tửu lầu, vui vẻ nói:

“Là Chính Dương Lâu, ta đã lâu chưa ăn qua, Duy Trinh, chúng ta đi ăn vịt nướng được không?”

Mạnh Duy Trinh vui vẻ đáp ứng, một người một quỷ lên lầu hai, Sở Tĩnh Hoà muốn uống rượu, bị ngăn cản.

“Cữu cữu không thể uống rượu, rượu loạn tâm hồn, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng.”

Vốn y cũng không mê rượu, nghe xong Mạnh Duy Trinh nói cũng thấy có lý, không nói việc uống rượu nữa.

No ấm tư dâʍ ɖu͙©, hạ thể Sở Tĩnh Hoà bỗng dưng ướŧ áŧ một mảnh, mặt đỏ tai hồng.

“Duy Trinh, ta muốn.”

Mạnh Duy Trinh ngẩn ra, “Ở chỗ này?”

Y khóa ngồi trên đùi hắn, thở dốc nói, “Mới vừa rồi Duy Trinh đã khoá cửa, người khác vào không được.”

Mạnh Duy Trinh nhớ tới lúc nãy y nói, lo lắng y đã có thai, không khỏi có điều cố kỵ.

“Cữu cữu, nơi này ồn ào, trở về lại…”

Hắn chưa nói xong, đã bị Sở Tĩnh Hoà phủng mặt hôn lấy, tuy nói đêm qua đã triền miên nửa đêm, lại rất nhanh động tình.

Vì Sở Tĩnh Hoà ăn vào Dương Ngọc đan, dục hỏa đốt người, hoa huyệt cơ khát khó nhịn, mỗi ngày đều cần đại lượng dương tinh tưới.

“Ngô ngô….. Duy Trinh…… cho ta…… mau chút cho ta.”

Y nói, rút đi y sam mình, lại đi giải đai lưng hắn.

Dươиɠ ѵậŧ nam nhân đã đứng thẳng cương cứng, run giọng, “Cữu cữu, ta sợ ngươi bị thương.”

Dưới thân y thủy quang diễm diễm, e lệ ngượng ngùng nhìn Mạnh Duy Trinh, thế nhưng từ tiểu huyệt rút ra căn ngọc thể.

Hô hấp hắn cứng lại, “Cữu cữu khi nào đem vật ấy để vào trong cơ thể?”

“Không nói cho ngươi.”

Hai má y đỏ mông lung, cười khẽ ôm cổ hắn, hoa huyệt thủy nộn bao lấy qυყ đầυ, tấc tấc liếʍ mυ"ŧ mà nhập.

“A ân…… Duy Trinh, vẫn là dươиɠ ѵậŧ ngươi tốt…….”

Mạnh Duy Trinh khó khắc chế, ôm Sở Tĩnh Hoà hôn lỗ tai y hồng hồng.

“Cữu cữu, tiểu huyệt ngươi thật ấm áp, thật thoải mái.”

Sở Tĩnh Hoà biểu tình mê say, nhẹ nhàng đong đưa vòng eo, lần lượt nuốt vào nhục cụ thô dài.

“Duy Trinh….. Duy Trinh, muốn ăn dương tinh ngươi. Mỗi lần ngươi bắn vào, ta đều thật thoải mái.”

Mạnh Duy Trinh từ trong tay y lấy ngọc thể ướt đẫm, chậm rãi chọc vào cúc huyệt.

Sở Tĩnh Hoà run rẩy không thôi, phát ra rêи ɾỉ ngọt nị mềm mại:

“Ngô ngô……. đều nhét đầy……. a…… thật sảng khoái.”

Eo y vặn càng lúc càng nhanh, đầu hơi ngưỡng ra sau, ngay thẳng đến thần hồn điên đảo.

Mạnh Duy Trinh ánh mắt si mê.

“Cữu cữu, tê, cữu cữu nhỏ giọng chút, đừng kêu để người bên ngoài nghe thấy.”

Sở Tĩnh Hoà như không nghe thấy, kêu càng thêm da^ʍ lãng:

“A a…… Duy Trinh….. tiểu huyệt sảng khoái vô cùng…… a a….. đỉnh tới rồi…… a a.”

Mạnh Duy Trinh rơi vào đường cùng chỉ phải chế trụ gáy y, cúi người hôn lên, ngăn chặn toàn bộ rêи ɾỉ da^ʍ lãng yêu kiều.

Thao làm không bao lâu, Sở Tĩnh Hoà mồ hôi thơm đầm đìa, ngọc hành run lên tiết ra loãng tinh.

“Ngô ngô……. ngô ân……”

Nhưng vào lúc này, tiểu nhị tửu lầu gõ cửa hỏi, “Nhị vị còn có gì phân phó sao?”

Y hoảng sợ, vùi đầu ở cổ Mạnh Duy Trinh, đỏ mặt thấp suyễn.

“Duy Trinh, người này ở ngoài cửa bao lâu?”

Mạnh Duy Trinh cười cười, cố ý véo véo mông thịt, “Không cần, tiểu nhị ca tự đi vội đi.”

Tiểu nhị theo tiếng rời đi, Mạnh Duy Trinh nói, “Cữu cữu chớ sợ, mới vừa rồi ta ngăn chặn miệng ngươi, người ngoài cửa không nghe.”

Y môi cười khẽ, hoa huyệt co rút, nỉ non:

“Duy Trinh bắn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tới, ta muốn ăn.”

“Được, cữu cữu muốn ăn, ta đương nhiên phải uy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta đều cho cữu cữu.”

Hắn nói xong, đỡ eo y đỉnh về phía trước. Sở Tĩnh Hoà cắn môi dưới, phát ra từng trận nức nở than nhẹ.

“Ngô ân…… a…… Duy Trinh….. ngô ngô.”

——————————–