Chương 11: Song huyệt

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Sở Tĩnh Hoà ngây thơ mờ mịt bị Mạnh Duy Trinh phá thân xử tử, trong lòng tuy mơ hồ cảm thấy không ổn, lại trầm luân bể dục, vô pháp tự kiềm chế.

Sau, một người một quỷ hàng đêm quấn quýt si mê, theo Mạnh Duy Trinh nói, đêm xuân khổ đoản, không thể cô phụ.

Mỗi khi bị thao đến hoa lê đái vũ, y xin tha, đáng tiếc Mạnh Duy Trinh cố tình thích nhìn y hai mắt đẫm lệ mông lung, hành vi càng thêm càn rỡ.

Đêm nay, Sở Tĩnh Hoà bị lột sạch y phục, dùng dải lụa trói chặt hai tay, trói trên đầu giường, mắt cũng bị che lại.

“Duy Trinh…….. ngô ân…… Duy Trinh, không cần.”

Mạnh Duy Trinh đầu tiên là hôn toàn thân y phiếm hồng, lại lấy ra căn ngọc thể xanh biếc, lau cao vàng, chậm rãi cắm vào hoa huyệt thủy nhuận.

“A a……. Duy Trinh, thật lạnh, đây là vật gì?”

Nam nhân trừu động ngọc thế, nhu nhu cười, “Đây là thứ có thể làm cữu cữu thoải mái.”

Cao vàng là vật bôi trơn chi, cũng có hiệu dụng thôi tình, hắn làm như thế một lát, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra.

Tiểu huyệt tê ngứa khó nhịn, y vặn vẹo vòng eo cùng hai chân.

“Duy Trinh, chớ lại tra tấn ta……. A ân……. tiểu huyệt thật ngứa.”

Hắn rút ra ngọc thể ướt đẫm, trượt qua âm huyệt tới cúc huyệt, căng ra nếp gấp hồng nhạt, chậm rãi cắm.

Sở Tĩnh Hoà nhất thời ăn đau giãy giụa lên, “Không…….. A……. Duy Trinh, ngươi làm cái gì?”

Hắn đè lại hai chân y xao động, kiên định cắm ngọc thế vào.

“Cữu cữu đừng sợ, thực mau sẽ thoải mái.”

Sở Tĩnh Hoà run rẩy không ngừng, thở hổn hển hừ kêu.

“Đau, Duy Trinh, chỗ kia là hậu đình, sao có thể cắm đồ vật vào?”

Nam nhân nâng hai chân y yên vai, mạnh mẽ áp xuống, đầu gối áp đến vành tai.

“Cữu cữu thật mềm, ta muốn thao âm huyệt cữu cữu, bảo đảm làm cữu cữu thoải mái sảng khoái!”

Hai mắt y bị che khuất, thân mình trở nên càng thêm mẫn cảm. Nam căn Mạnh Duy Trinh lửa nóng thao vào, sảng khoái toàn thân đều tê dại.

“A a…….. Duy Trinh, thật thoải mái…….. Tiểu huyệt bị ngươi lấp đầy……. ha a, Duy Trinh lại mau chút……. ta chịu không nổi.”

Nam nhân đong đưa tinh eo, thao lộng mưa rền gió dữ một trận, mồ hôi xuất hiện, từ cơ bắp chảy xuống.

Sở Tĩnh Hoà bị thao đến thần hồn điên đảo, kêu đến yết hầu khàn khàn.

“A a……. Duy Trinh……. ha a, muốn đi…….. a a a!”

Y bỗng dưng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, bắn đầy mặt không nói, trong miệng cũng có không ít, thế nhưng nức nở tất cả nuốt xuống.

“Ngô ân……. Duy Trinh……”

Ánh mắt hắn u ám, bị bộ dáng y da^ʍ mĩ làm càng thêm dục hỏa, đột nhiên rút ra ngọc thế, thịt hành đầy gân xanh cương cứng đâm vào cúc huyệt.

Nhục đạo ướt mềm lửa nóng, mị thịt cắn chặt nhục côn không bỏ. Mạnh Duy Trinh sung sướиɠ, da đầu tê dại.

“Cữu cữu, tao huyệt ngươi này, chẳng lẽ là tới lấy mạng ta?”

Hậu đình vốn không phải nơi giao cấu, nhưng có cao bôi trơn cùng thôi tình, lại bị ngọc thể căng đến lớn chút, cho nên Sở Tĩnh Hoà cũng không đau nhiều.

“Duy Trinh….. a ân….. Duy Trinh.”

Mạnh Duy Trinh cắm ngọc thể vào hoa huyệt, lại kéo xuống lụa đỏ che hai mắt y.

“Cữu cữu, ngươi mở mắt ra nhìn một cái, hai cái miệng nhỏ phía dưới đều bị ta lấp đầy, thật sự là vô cùng tao lãng.”

Sở Tĩnh Hoà mở hai mắt mê mang, ngơ ngẩn nhìn hai da^ʍ huyệt mình bị ngọc thế cùng dươиɠ ѵậŧ lấp đầy, ngực bang bang nhảy loạn.

“Ngô ân…… Duy Trinh……. ô ô…… tiểu huyệt rất ngứa, cầu xin ngươi Duy Trinh……. ô ô.”

Sở Tĩnh Hoà xấu hổ khóc thành tiếng, hai cánh hoa non nớt co rúm lại rung động, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng trào ra.

Mạnh Duy Trinh tâm thần mê say, hai tay chống trên giường, mạnh mẽ đưa eo, cuồng thao cúc huyệt.

Thân mình Sở Tĩnh Hoà theo động tác hắn loạn run, phát ra từng trận lãng kêu tiêu hồn.

“A a……. không……. a ha……. ân ngô…… Duy Trinh….. thật thoải mái…… a a.”

Nam nhân càng thao càng nhanh, cúc huyệt hoàn toàn bị làm mềm, mỗi lần thao sâu chỗ, y liền run càng nhiều, sung sướиɠ đến dục tiên dục tử.

“Cữu cữu, tao huyệt ngươi thật lợi hại, ta nhịn không được.”

Sở Tĩnh Hoà thần trí mê loạn, khóc lóc ngâm kêu, “Tiết cho ta, Duy Trinh mau tiết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào…… a a a, ta thật sung sướиɠ…….”

Y rêи ɾỉ, cúc huyệt bỗng dưng run rẩy giảo động, da^ʍ lãng cuồn cuộn mà đến, lập tức kẹp nam nhân tiết tinh.

“A a a a a! Duy Trinh!”

Mạnh Duy Trinh hít thở không thông gào rống, “Cữu cữu, ngươi…”

Nóng rực tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào, vách trong kịch liệt mấp máy. Sở Tĩnh Hoà phun trào âm tinh, sướиɠ đến hôn mê bất tỉnh.

Hắn buông xuống hai chân y, thở dốc một hồi, thấy ngọc thể đã bị âm tinh đẩy ra, chỉ còn một nửa còn ở trong.

“Cữu cữu? Cữu cữu?”

Hắn gọi hai tiếng, y lại hôn trầm thở dốc không tỉnh lại.

“Cữu cữu bị ta thao hôn mê?”

Mạnh Duy Trinh rút ra kê ba hơi ngạnh, dùng ngón tay moi ra dương tinh trong cúc huyệt, cũng vì y rửa sạch thân mình.

Sở Tĩnh Hoà lại vào lúc này từ từ chuyển tỉnh, mơ mơ màng màng ôm lấy Mạnh Duy Trinh chủ động cầu hôn.

“Duy Trinh, còn muốn, còn muốn.”

Hắn không khỏi bật cười, “Thì ra cữu cữu là vật nhỏ bám người, vừa rồi không mệt sao?”

Hai má y ửng đỏ, cười khẽ lắc đầu.

“Không mệt, ta không mệt.”