Chương 8

Lai Á Vương đã từng nghĩ, y lên ngôi vua từ năm tám tuổi, tính đến khi truyền ngôi cho Lai Hoàng Ưng đã là ba mươi lăm năm, sau khi truyền ngôi sẽ tìm một vùng quê thanh tĩnh sống an nhàn phần đời còn lại. Mỗi buổi sáng sẽ như người dân bình thường mà ra đồng, cùng họ làm việc ăn cơm nói chuyện vui vẻ, mua một mảnh đất nhỏ cất lên một ngôi nhà, nuôi vài con gà vài con heo, sau ba mươi lăm năm làm vua chỉ mong muốn có ngày được như vậy.

Ước muốn đó thật sự so với hiện tại không khác bao nhiêu.

Một trăm sáu mươi lăm ngày tám canh giờ. Lai Á Vương đều sống vô cùng vui vẻ, không biết vì được sống cuộc sống mình hằng mơ ước hay được sống cùng với ái nhân, nhưng Lai Á Vương sau khi vết thương hồi phục đến khỏe mạnh vẫn không muốn trở về hoàng cung.

Buổi sáng sẽ cùng Đằng Tử Bạch đi đốn củi, sau đó hắn bằng một cách thần thông nào đó mà mang vào thành bán, mua vài vật dụng cần thiết cùng với lương thực, từ khi có Lai Á Vương ở cùng, hang đá không còn lạnh lẽo nữa, mỗi bữa ăn đều có đầy đủ các món mà trước đây Lai Á Vương chỉ thấy người ta nấu rồi nhớ được, mặc dù bữa mặn bữa nhạt nhưng cả hai đều vui vẻ mà ăn hết. Buổi trưa sẽ cùng Đằng Tử Bạch đi câu cá, đi săn, Lai Á Vương có hôm săn được một con thỏ mập mạp, nghĩ đến tối lại có món thịt thỏ ăn rồi, nhưng khi mang về, con thỏ đáng thương hai mắt long lanh nhìn Lai Á Vương không dứt, vì vậy cuối cùng không nỡ cho vào nồi mà đem nuôi, may mắn con thỏ này rất thông minh, ngoan ngoãn nghe lời a.

-"Tiểu Vương, ngươi lại quan tâm đến con thỏ mập đó mà bỏ rơi ta rồi." – Đằng Tử Bạch ôm lấy Lai Á Vương mà làm nũng, nhìn không ra một nam nhân cường tráng hay một con hổ to lớn chút nào.

-"Tránh ra một chút coi, ngươi không thấy Tiểu Mao đang ngủ hả?" – Lai Á Vương đặt tên cho con thỏ mập này là Tiểu Mao, bởi vì không biết nên đặt tên gì nên cũng chỉ đặt tùy tiện một cái tên cho dễ gọi.

Đằng Tử Bạch hừ một tiếng, thật sự chỉ muốn đá con con thỏ mập đang được Lai Á Vương ôm kia bay vào rừng sâu không tìm thấy được về. Nhưng mà nghe Lai Á Vương nói như vậy trong đầu lại nghĩ đến một chuyện, vì vậy liền nói:

-"Tiểu Vương chăm con thỏ mập này tốt quá ta, hay là chúng ta cũng sanh vài đứa đi, khi đó cho Tiểu Vương tha hồ chăm luôn."

"Bốp"

-"A ui... Tiểu Vương khả ái sao lại bạo lực vậy hả?"

-"Khả ái cái đầu ngươi. Cho ngươi chừa cái tật nói nhảm, có muốn sanh thì ngươi tự đi mà sanh, đều là nam nhân sanh đẻ cái gì hả?"

Đằng Tử Bạch liền ôm ôm lấy Lai Á Vương, nói:

-"Ý của Tiểu Vương là ta ra ngoài tìm nữ nhân rồi sanh con sao?"

Lai Á Vương nghe xong lửa giận đã bùng lên, vung chân muốn đá vào cái yêu nghiệt giữa hai chân Đằng Tử Bạch, nhưng đã bị hắn kịp thời ngăn lại, còn bắt lấy chân trần của y hôn lên một cái:

-"Tiểu Vương thật nôn nóng quá đi."

-"Buông ra! Ngươi mà dám ra ngoài tìm nữ nhân, cẩn thận ta thiến ngươi."

-"Cái miệng này không phải mỗi khi làʍ t̠ìиɦ đều ngoan ngoãn lắm hay sao? Tỉnh táo lại nói năng lung tung nha." – Đằng Tử Bạch kéo Lai Á Vương lại gần, cúi đầu tại môi y cắn nhẹ, lại nói tiếp: - "Xem ra ta phải hảo hảo dạy dỗ lại rồi."

-"Ngươi... ngươi muốn làm gì? Tiểu Mao còn đang ngủ."

-"Ta mặc kệ." – Đằng Tử Bạch không vừa ý ôm lấy Tiểu Mao từ tay Lai Á Vương quăng sang một bên, may mắn là quăng trúng thảm lông. Tiểu Mao hơi hơi mở mắt ra, nhìn thấy Đằng Tử Bạch cùng Lai Á Vương đang ở một chỗ, thầm nghĩ bọn họ lại tiếp tục đánh nhau hay sao? Oáp, ta lại ngủ để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm.

-"Tiểu Vương, ngươi phải sanh cho ta vài con hổ con khả ái đó nha." – Đằng Tử Bạch nói xong liền đè Lai Á Vương xuống, rất nhanh đem y phục cởi bỏ lộ ra thân thể trần trụi.

Thoáng chốc đã truyền đến bên tai tiếng rêи ɾỉ động lòng người, trên dưới giáp công, Lai Á Vương hai chân mở lớn để cho côn ŧᏂịŧ thô to ra ra vào vào không còn đường lui, thân thể lắc lư tiếp nhận từng đợt trừu sáp.

-"Ư... ahhh... Tử Bạch... ahhh..."

-"Tiểu Vương... ngươi muốn đặt tên con chúng ta là gì? Hừ... hừ... ta thích con cái hơn, nhưng ngươi sanh con đực cũng được a, chỉ cần là Tiểu Vương sanh ta đều ưa thích... vù... vù..."

Lai Á Vương vừa rêи ɾỉ vừa liên tục lắc đầu:

-"Ahhh.... Ngươi... ngươi ăn nói lung tung... ư... ahhh... không được... ahhh... không được phép biến thân... ahhh... đáng chết... lớn quá..."

Đằng Tử Bạch trong phút chốc liền biến thành bạch hổ, côn ŧᏂịŧ thô to không ngừng xuyên vào huyệt động, đem Lai Á Vương thao đến khóc lóc kêu tên hắn, trong cơn sung sướиɠ d** loạn tiếp nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của bạch hổ bắn vào, mỗi lần như vậy đều cảm giác như tan chảy nhưng cũng rất yêu thích. Cứ thế lăn qua lăn lại đến đêm...

-"Ư..." – Tiểu Mao ngủ từ khi nào bây giờ đã tỉnh dậy, nhìn thấy Lai Á Vương gối đầu trên tay Đằng Tử Bạch ngủ, liền không chút sợ hãi chen vào, ôm tay Lai Á Vương làm nũng a.

Đằng Tử Bạch đang ngủ cảm thấy nhột nhột trước ngực, vừa mở mắt ra đã thấy con thỏ mập không biết điều dám động chạm Tiểu Vương của hắn, tức giận mà nắm lấy lỗ tai của Tiểu Mao xách lên, quăng qua bên kia.

Tiểu Mao lăn tròn hai vòng sau đó liền biến thành một thiếu niên tầm mười hai, mười ba tuổi, vẻ mặt đáng thương ôm cái mông đau nhức vừa bị va chạm với nền đất.

-"Ngươi dám quăng ta, ta méc lại với ân nhân thì đừng trách."

-"Tốt, cứ nói đi, ta lại được ăn thịt thỏ nướng a."

-"Ngươi..."

-"Ngươi còn dám động vào Tiểu Vương thêm một lần nữa thì đừng trách ta, ta cho phép ngươi ở đây để phòng khi không có ta thì bảo vệ cho Tiểu Vương, chứ không phải để ngươi cướp Tiểu Vương của ta. Nếu dám trái lời, tùy tiện quăng ngươi ra kia cho đám linh cẩu được một bữa ngon."

Tiểu Mao nghe vậy tất nhiên cũng biết sợ, liền lon ton chạy đến bên cạnh Đằng Tử Bạch cười hì hì:

-"Ta chỉ tính đùa một tí thôi ngươi tức giận làm cái gì a? Ngươi thật là nóng tính mà."

-"Xem ra ngươi cũng biết điều. Không có chuyện gì làm thì đi ra suối bắt vài con cá về đây, Tiểu Vương của ta tỉnh dậy sẽ đói bụng."

-"Cái gì? Ngươi ăn hϊếp người quá đáng, trời tối thui như thế này còn bắt ta đi bắt cá?"

-"Trăng sáng ngoài kia còn nói tối thui, ngươi muốn đi bắt cá hay muốn đi bắt linh cẩu?"

-"Hừ! Ta đi ta đi là được chứ gì?" – Tiểu Mao ấp ức ôm cái giỏ đựng cá đi ra ngoài, trong lòng không ngừng khóc chục dòng dông, ta chỉ mới sờ ân nhân một cái chứ có làm gì to tát đâu a? Cớ gì lại đối xử tàn nhẫn với ta như vậy huhu!!!

Tiểu Mao ra tới bờ suối, nhanh chóng đi xuống suối bắt cá, nhưng cá chưa kịp bắt đã nghe thấy tiếng động phía sau lưng, cảm giác lạnh toát đột ngột xông đến, Tiểu Mao mồ hôi từng giọt chảy xuống run rẩy mà quay lại.

Mẫu thân ơi không nhần chứ? Mấy con linh cẩu xấu xí này sao lại xuất hiện ở đây?

Cười thân thiện với đám linh cẩu một cái, Tiểu Mao giỏ cá cũng không kịp lấy, ba chân bốn cẳng chạy không dám quay đầu lại, nhưng mà đám linh cẩu kia không có bỏ cuộc mà đuổi theo ở phía sau, Tiểu Mao vạch cây mà chạy, vô tình nhìn thấy một cái hang không kịp nghĩ ngợi nhiều mà chui ngay vào ẩn nấp.

Len lén nhìn thấy đám linh cẩu chạy ngang qua, Tiểu Mao không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa định rời hang tìm đường về lại vô tình nghe thấy có tiếng ai đo từ sâu bên trong vọng ra. Bản tính tò mò nổi dậy, Tiểu Mao không biết sống chết mà rón rén đi vào bên trong.

Càng tiến vào âm thanh nghe càng lớn hơn, đến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mặt liền không báo trước mà đỏ lên trông thấy.

-"Ahhh... Hừ... Tử Bạch... ahhh... Tử Bạch... ư..."

Khoan đã, hình như có cái gì đó sai sai ở đây. Nam nhân kia thủ d** không biết xấu hổ đã đành, còn dám gọi tên ái nhân của ân nhân ta, đáng giận, ai cho phép ngươi hả? Vì thế chân nhanh hơn não đã lập tức nhảy ra, lớn tiếng nói:

-"Nè nè cái nam nhân kia? Sao ngươi dám mộng tưởng đến ái nhân của ân nhân của ta?"

Hộ Gia Y bị làm cho giật mình mà dừng ngay động tác, nhanh chóng lấy y phục tùy tiện mặc vào, đối với thiếu niên không biết từ đâu xuất hiện ăn nói lung tung trước mặt vô cùng tức giận:

-"Ngươi là ai?"

-"Ta là ai ngươi quan tâm làm gì? Ngươi còn chưa trả lời ta."

-"Nực cười, vì cái gì ta phải trả lời ngươi."

-"Haha, vậy ta cũng không cần phải trả lời ngươi."

Hộ Gia Y nhếch mép cười, xem ra đêm nay không cần phải đi săn rồi. Rất nhanh biến thành một con rổ đem đè thiếu niên trước mặt xuống đất, nhìn y với con mắt của thú đi săn mồi.

Tiểu Mao miệng mở to không khép lại được, chân tay run lẩy bẩy, thảm rồi, ai biết người này là một con hổ cơ chứ? Không khỏi sợ hãi cầu xin:

-"Ta sai rồi, ta cho ta đi, ta còn muốn sống, ta còn trẻ lắm, ta còn chưa có ý trung nhân, ta còn yêu cuộc sống này lắm."

Hộ Gia Y nhíu mày, thiếu niên này vì cớ gì rất thu hút, được rồi, coi như hôm nay y gặp may. Hộ Gia Y biến lại thành hình người, kéo thiếu niên từ dưới đất lên, không cho y cơ hội chạy trốn liền nói:

-"Ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều."

-"Điều... điều gì?" – Tiểu Mao sợ hãi lắp bắp, hắn sẽ không bắt ta đi ra ngoài kia bắt linh cẩu về đấy chứ?

-"Ngươi phá hỏng ta đang thoải mái, thì ngươi phải làm ta thoải mái."

-"Là... là sao?"

Tiểu Mao tất nhiên không hiểu Hộ Gia Y nói gì, cho đến khi đối mặt với côn ŧᏂịŧ vẫn còn bán cương, trong đầu ngay lập tức xuất hiện ý định bỏ trốn.

-"Được rồi, mau làm đi, nếu ngươi làm cho ta bắn ra ta sẽ để ngươi đi. Yên tâm, ta cũng không có ý định động vào ngươi nên đừng bày ra bộ mặt sợ hãi như thế."

Tiểu Mao thật sự khóc không ra nước mắt, một là làm cái chuyện chưa bao giờ làm, hai là trở thành mồi ngon cho hổ hoặc linh cẩu.

-"Chần chừ cái gì? Nếu không làm đừng trách ta đổi ý."

-"Ta... ta làm..." – hừ! Dù sao cũng là giúp hắn khẩu giao, có gì là ghê gớm đâu chứ, ta còn phải sống để báo đáp ân nhân nữa, không thể một đi không trở về được.

Tiểu Mao sợ hãi nuốt đi nước bọt ở cổ, tay có hơi run rẩy cầm lấy côn ŧᏂịŧ của Hộ Gia Y, đầu lưỡi chần chừ vươn ra liếʍ một đường. Sau đó lại nói:

-"Ta... ta không biết làm như thế nào?"

Hộ Gia Y không vừa lòng nhíu mày, không còn cách nào khác phải hướng dẫn Tiểu Mao từng bước, được một cái thiếu niên này rất thông minh, học rất nhanh.

-"Hừ! Đúng rồi... ahhh... liếʍ như vậy... tiếp tục đi... hừ!"

Tiểu Mao hai mắt rưng rưng quỳ dưới đất liếʍ côn ŧᏂịŧ cho nam nhân, nhìn thấy hắn thở dốc thỏa mãn không hiểu sao tim lại đập nhanh lạ thường, nhưng trong phút chốc đã kịp thời đẩy đi, y chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây thôi. Vì vậy miệng càng gia tăng tốc độ liếʍ mυ"ŧ, từ âm nang cho đến qυყ đầυ đều không bỏ xót, dùng khoang miệng ấm nóng đưa Hộ Gia Y lêи đỉиɦ.

Hộ Gia Y chưa bao giờ trải qua cảm giác sung sướиɠ như thế này, liên tục há miệng thở dốc, qυყ đầυ đột ngột bị thiếu niên dùng răng cắn lên, kɧoáı ©ảʍ bùng nổ, hừ một tiếng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tiểu Mao không nghĩ người kia sẽ xuất trong miệng mình, nhả ra côn ŧᏂịŧ đáng ghét vừa định nôn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại vô tình đem nuốt xuống, Tiểu Mao thật sự muốn chết!!!

Gương mặt đỏ hồng, hai mắt rưng rưng, bên khóe môi còn vươn lại tϊиɧ ɖϊ©h͙. Hộ Gia Y từ trước đến giờ đều ở mặt dưới bị người ta thao, nhưng mà nhìn thấy thiếu niên trước mặt, trong đầu lại nổi lên suy nghĩ chưa bao giờ xuất hiện, muốn trừng phạt thiếu niên này.

Hộ Gia Y nghĩ mình bị điên rồi, nhưng mà bị điên hay không hiện tại không quan trọng, quan trọng chính là suy nghĩ đó không thể nào dập tắt.

Vì thế nghĩ không bằng làm, Hộ Gia Y không cần sự đồng ý liền kéo thiếu niên từ dưới đất lên ôm chặt lấy, tại môi y không chút ngần ngại hôn lên.

-"Ưʍ... ư..." – Tiểu Mao bị hôn cho choáng váng, đầu óc mơ hồ bị nam nhân áp xuống lại điên cuồng hôn, đến khi cảm giác được thân thể hình như đang tiếp xúc với thân thể khác mới biết y phục không còn trên người nữa mà biến đi đâu không rõ.

-"Ngươi... ngươi muốn làm gì? Biếи ŧɦái! Buông ta ra! Cứu mạng!"

Hộ Gia Y đè chặt thiếu niên dưới thân, nhếch mép cười rồi hỏi y:

-"Ngươi tên gì?"

-"Ta... trước đó không có tên, nhưng mà ân nhân đã đặt cho ta là Tiểu Mao."

-"Hảo, ta là Hộ Gia Y."

-"Hộ Gia Y? Tên đẹp mà người cũng đẹp a."

-"Ta đẹp sao?"

Tiểu Mao không chút chần chừ mà gật gật đầu:

-"Trước giờ ta chưa thấy nam nhân nào đẹp như ngươi, nói cho ngươi biết nha, ân nhân của ta còn không đẹp bằng ngươi đó, mà ngươi phải giữ bí mật cho ta, ái nhân của ân nhân của ta mà biết được, chắc chắn sẽ đuổi ta đi."

-"Hang đá của ta vẫn còn một chỗ, có muốn đến ở không?"

-"Ngươi nói thật sao?" – Tiểu Mao lập tức hai mắt sáng rực, nhưng sau đó lại nhanh chóng buồn bã – "Nhưng mà không được, ta phải ở bên cạnh bảo vệ ân nhân, ta đã hứa rồi, không thể nuốt lời được."

-"Vậy mỗi ngày ngươi đều đến đây chơi là được."

-"Vậy cũng được sao? Hảo, khi nào rảnh ta sẽ chạy đến đây."

-"Hảo. Nói chuyện xong rồi, cũng nên tiếp tục thôi."

-"Hả? Tiếp tục? Tiếp tục cái gì?"

Hộ Gia Y không tự chủ mà cong cong khóe môi, thiếu niên này sao lại ngốc đến vậy? Nhưng mà không có nhiều thời gian đâu mà quan tâm đến, côn ŧᏂịŧ bừng bừng khí thế giữa hai chân nhẫn nhịn đã quá đủ rồi. Nhanh chóng cầm lấy hai chân Tiểu Mao ép trước ngực, tiểu huyệt nhỏ ở giữ hai cánh mông chưa bao giờ được chạm qua sợ hãi không ngừng run rẩy, Hộ Gia Y không nói lời nào trực tiếp đâm hai ngón tay vào.

-"Aaaaaaa!!! Ta đau quá! Biếи ŧɦái! Mau buông ta ra!" – Tiểu Mao bây giờ mới nhận ra mình là đồ ngốc, tự dưng lại nói chuyện với cái đồ biếи ŧɦái này làm gì? Hắn sẽ không muốn gϊếŧ chết mình đó chứ? Huhu! Lẽ nào hắn muốn khiến cho mình chết trong đau đớn hay sao?

Hộ Gia Y không thèm trả lời, lần đầu tiên giúp người bài khai tiểu huyệt, nhận thấy Tiểu Mao rêи ɾỉ từng tiếng biết được y đã cảm thấy thoải mái rồi, tiểu huyệt được nới rộng, côn ŧᏂịŧ không báo trước một lần xuyên thẳng vào.

-"Aaaaaaaaaaaa!!!" – Tiểu Mao đau đến tê tái, nước mắt giàn giụa không ngừng khóc lóc.

Cho đến khi đau đớn qua đi, kɧoáı ©ảʍ xâm chiếm, miệng vừa rêи ɾỉ vừa không ngừng mắng, bị Hộ Gia Y không ngừng hôn không ngừng khi dễ, e rằng ngày mai không thể toàn mạng mà trở về...