Chương 7

Lai Á Vương không biết mình trở về hang đá bằng cách nào, chỉ biết khi vừa mở mắt ra đã thấy Đằng Tử Bạch đang nhìn chằm chằm vào y, ngượng ngùng không thể giấu, mặt Lai Á Vương không báo trước mà đỏ lên.

-"Tiểu Vương khi xấu hổ trông rất khả ái." – Đằng Tử Bạch không nhịn được hôn lên môi Lai Á Vương một cái.

Lai Á Vương lập tức thưởng cho hắn một cái đánh (yêu), nói:

-"Ai cho phép ngươi nói bổn vương khả ái? Nam nhân ai lại đi dùng từ đó hả?"

Đằng Tử Bạch mỉm cười, vươn tay ôm lấy Lai Á Vương kéo y lại gần, lại không đứng đắn mà sờ chỗ này véo chỗ kia, vuốt nhẹ từ sống lưng tìm đến cúc hoa run rẩy ẩn nấp giữa hai cánh mông. Tại vành tai Lai Á Vương vừa cắn nhẹ vừa nhấp nháp, từng lời trầm thấp mà gợϊ ȶìиᏂ thổi vào tai:

-"Vậy ngươi nói xem phải dùng từ gì? D** đãng sao?"

-"Ngươi... ưʍ..." – Lai Á Vương cắn môi, tiểu huyệt bị ngón tay đâm vào thập phần co rút.

Đằng Tử Bạch một bước tiến thêm một bước, buông tha vành tai bị liếʍ cắn đến run rẩy, di chuyển đến trước ngực Lai Á Vương thả nhẹ từng nụ hôn, đầu lưỡi vươn ra lướt qua hai đầṳ ѵú đã cứng lên khiến Lai Á Vương không thể kiềm chế được rêи ɾỉ.

-"Ưʍ... ư..." – chân không biết từ khi nào đã mở rộng để Đằng Tử Bạch dùng ba ngón tay đùa bỡn tiểu huyệt đã tiết ra d** thủy. Lai Á Vương từ sau khi gặp Đằng Tử Bạch cùng hắn ân ái phát hiện được thân thể y dị thường mẫn cảm mà trước đó không có, chỉ cần hắn động chạm một chút thần trí đã bay lên chín tầng mây, bày ra bộ dáng d** đãng lúc nào mà bản thân cũng không hay biết.

-"Tử Bạch... ưʍ..."

Đằng Tử Bạch côn ŧᏂịŧ đã sớm cương cứng nổi đầy gân xanh cũng không thể tiếp tục nhẫn nhịn, rất nhanh cọ xát với hạ thân của Lai Á Vương, chuẩn bị tiến vào huyệt động tiêu hồn.

-"Bạch huynh, huynh đâu rồi? Muội lại đến rồi đây."

Đằng Lục Châu rõ ràng là một con hổ nhưng hiện tại lại giống hệt một con kỳ đà từ bên ngoài nhảy vào hang đá, vẻ mặt vô cùng tươi tỉnh.

Đằng Tử Bạch hừ một tiếng, nhanh chóng lấy chăn lông quấn lấy Lai Á Vương rồi ôm chặt lấy, đối với vị khách không mời mà tới kia thật sự muốn đá xuống địa ngục.

-"Hôm nay... lại có... đùi cừu... nướng..." – Đằng Lục Châu từng chữ rời rạc nói ra, đến khi biết được mình vừa mới gây ra họa gì liền im bặt, nụ cười vô cùng gượng gạo xuất hiện trên môi.

-"Haha... muội... a... muội đi nhầm chỗ... muội... xin phép đi trước..."

-"Đằng Lục Châu!" – Đằng Tử Bạch nghiến răng gọi, vừa quay lại đã thấy Đằng Lục Châu chạy mất hút không thấy bóng dáng, cố gắng kiềm chế ngăn lại tức giận, vừa định tiếp tục sự tình còn dang dở thì Lai Á Vương đã đẩy hắn ra, nói:

-"Không muốn làm nữa."

Nghĩ Đằng Tử Bạch sau đó sẽ tự thân vận động nhưng không, người như hắn sao lại dễ dàng nghe lời Lai Á Vương được chứ. Vì vậy Lai Á Vương chưa kịp mặc vào y phục đã bị hắn thêm một lần áp dưới thân.

-"Ngươi... buông ra... ưʍ... ư... biếи ŧɦái... ưʍ..."

Những lời phía sau tất nhiên đều bị hòa tan vào nụ hôn mạnh mẽ mà nóng bỏng, thân thể cọ xát, quấn quýt, một trận cuồng hoan...

Đằng Lục Châu ở bên ngoài hái hoa bắt bướm ôm cái bụng đói cồn cào đi đi lại lại, nghĩ không biết bọn họ lăn mấy chục vòng trong đó mà lại lâu như thế, không thể làm gì chỉ biết than thở với trời đất.

-"Tiểu Vương, đừng giận ta."

Lai Á Vương ôm cái mông đau nhức đi ra ngoài, đối với Đằng Tử Bạch đang đi theo đằng sau không thèm quan tâm đến.

-"Tiểu Vương."

-"Ngươi... ngươi nói làm thêm một lần, vậy mà ngươi làm mấy lần hả? Đau chết ta rồi." – thật sự là mông muốn nở hoa luôn, Lai Á Vương nghĩ không biết vì sao lại đi tin cái con thú đáng chết kia nữa.

-"Ba lần, à không năm lần mới đúng, Tiểu Vương, lần sau ta sẽ kiềm chế lại một chút làm bốn lần rưỡi được không?"

-"Ngươi..." – Lai Á Vương không còn lời nào để nói với Đằng Tử Bạch, hắn cái gì cũng có thể nói được.

-"Bạch huynh!" – Đằng Lục Châu vừa thấy Đằng Tử Bạch hai mắt đã sáng rực.

-"Muội còn ở đây làm gì?"

-"Muội đói sắp chết rồi a."

Đằng Tử Bạch tất nhiên là không thèm quan tâm, nói:

-"Đói thì tự đi kiếm ăn đi, ta cũng đâu phải người hầu của muội."

Đằng Lục Châu không nghĩ Đằng Tử Bạch sẽ nói với mình như thế a, bởi vì mỗi lần nàng đến đây Đằng Tử Bạch sẽ không ngại tìm cho nàng cái gì đó để ăn, trong lòng nước mắt tràn thành sông.

-"Ta đói rồi." – Lai Á Vương vốn dĩ không để tâm đến hai huynh muội bọn họ, chỉ biết dạ dày y đang không ngừng kêu gào lấp đầy.

Đằng Tử Bạch vừa nghe đến hai tai đã vểnh lên, đẩy Đằng Lục Châu qua một bên chạy về phía Lai Á Vương, đầy yêu thương hỏi:

-"Tiểu Vương muốn ăn cái gì? Ta liền đi tìm về cho ngươi ăn."

Lai Á Vương ném cho hắn cái trừng mắt, nói:

-"Ta cần ngươi chắc? Ta muốn đi bắt cá, Lục Châu, ngươi có muốn đi với ta không?"

Đằng Lục Châu không nghĩ tên mình sẽ được gọi trong hoàn cảnh như thế này, vì vậy nước mắt trong lòng thay thế bằng nụ cười không thể nào tươi hơn:

-"Muội đi muội đi." – lúc đi ngang qua Đằng Tử Bạch còn không quên làm mặt xấu với hắn.

Đằng Tử Bạch chưa kịp hiểu chuyện đã thấy Lai Á Vương cùng Đằng Lục Châu đã đi xa, vậy là hắn bị bỏ rơi rồi sao?

-"Tiểu Vương, chờ ta!!"

Đến bên bờ suối, Đằng Tử Bạch nói Lai Á Vương chỉ cần ngồi ở trên bờ đợi, để hắn với Đằng Lục Châu bắt cá là được rồi. Lai Á Vương không vừa lòng liền đá hắn qua một bên, không nói lời nào đi xuống suối bắt cá.

Mặc dù trước đây chưa làm việc này bao giờ nhưng Lai Á Vương vẫn tin tưởng mình có thể làm tốt, trong phút chốc bắt được hai con cá cho vào giỏ. Đằng Lục Châu bắt mãi không được con nào, lùa được một con vào để bắt nhưng nó cũng chạy mất, còn làm bắn nước lên ướt cả y phục, nhưng mà tinh thần nữ nhi quyết không bỏ cuộc, hai mắt không rời mục tiêu, chờ thời cơ thích hợp liền chụp một phát.

-"A! Muội bắt được rồi! Á Vương huynh, muội bắt được cá rồi." – vui vẻ cầm chặt con cá trong tay chạy lại khoe với Lai Á Vương, Lai Á Vương nhìn thấy thế khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên, nói với Đằng Lục Châu:

-"Muội giỏi lắm."

Đằng Tử Bạch đứng một bên nhìn thấy thế cũng rất nhanh bắt lấy một con cá, đi đến bên cạnh Lai Á Vương, vui vẻ nói:

-"Tiểu Vương, ngươi xem ta cũng bắt được cá rồi."

Trong lòng không ngừng hô "Ngươi mau khen ta giỏi đi, mau khen đi", ai ngờ Lai Á Vương không thèm khen ngược lại còn nói:

-"Bắt được mỗi con cá mà làm gì to tát, nam nhân như ngươi không bắt được cá lại thành người vô dụng sao?"

Đằng Từ Bạch vô cùng vô cùng thất vọng mà thả đi con cá, trong ánh mắt hiện lên tia thương tâm mà Lai Á Vương lại không nhận ra, không nói lời nào liền biến thành bạch hổ rồi nhảy lên bờ, đi về phía bãi cỏ trống nằm xuống.

Lai Á Vương nghĩ Đằng Tử Bạch tính cách trẻ con, hẳn là giận một lát thì sẽ hết ngay, nên cũng không thèm quan tâm đến hắn, tiếp tục cùng Đằng Lục Châu bắt cá.

Đến khi giỏ cá đầy ắp, Đằng Tử Bạch vẫn cứ nằm đó, Lai Á Vương thở nhẹ ra một hơi, nói với Đằng Lục Châu:

-"Muội mang cá về trước đi."

Đằng Lục Châu tất nhiên không có ngốc đến nổi không hiểu ý, liền gật gật đầu:

-"Muội biết rồi." – sau đó nhanh chóng ôm giỏ cá đi về.

Nhìn thấy Đằng Lục Châu đã đi rồi, Lai Á Vương mới đi lại gần Đằng Tử Bạch đã biến thành bạch hổ, không thương tình đá hắn một cái:

-"Ngươi làm trò gì vậy hả? Còn không mau đi về."

Bạch hổ hừ một tiếng, tỏ vẻ không để tâm đến lời Lai Á Vương nói, quay mặt đi nơi khác.

-"Ngươi... không về thì cứ ở đây một mình đi." – Lai Á Vương nói xong liền quay người bỏ đi, nhưng vừa đi được hai bước đã bị đè xuống, Lai Á Vương bị làm cho giật mình vô cùng tức giận, mở mắt ra định mắng bạch hổ nhưng lại không nói được lời nào ngoài ba chữ:

-"Thật đẹp quá! "

Lông trắng, mắt xanh, mặc dù đã nhìn qua mấy lần nhưng đây là lần y được nhìn rõ nhất. Nhất là ở ánh mắt này, dù có là trong hình dạng người hay trong hình dạng bạch hổ đều rất đẹp, khiến cho Lai Á Vương trái tim đập loạn lên không thể kiềm chế.

Tay vươn ra chạm trên khuôn mặt của bạch hổ, xúc cảm mềm mại truyền đến lòng bàn tay thật tê dại, Lai Á Vương ánh mắt vẫn không rời.

-"Gừ... gừ..." – bạch hổ nhìn thấy Lai Á Vương như thế thú tính lại nổi lên, cúi đầu cắn xé y phục của Lai Á Vương. Lai Á Vương liền đẩy đầu hắn ra, tức giận nói:

-"Ngươi làm gì vậy hả? Lỡ rách hết y phục ta lấy gì mà mặc về?"

Nhưng mà bạch hổ vốn dĩ không quan tâm đến, cứng đầu dùng răng tiếp tục cắn xé y phục của người dưới thân. Lai Á Vương tất nhiên không còn đường lui, tay giơ lên đánh vào đầu hắn một cái rõ đau.

Bạch hổ lập tức gầm gừ, ánh mắt hiện lên tia tức giận khó tả.

Lai Á Vương thấy như thế cũng không cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng mà vấn đề hiện tại không phải là sợ hay không sợ, có chút ấp úng mà lên tiếng:

-"Để... để ta làm..." – mặt không báo trước mà đỏ lên trông thấy, Lai Á Vương rất nhanh đem y phục mình cởi ra, nhưng cũng không có cởi ra hoàn toàn, chỉ để lộ thân thể đủ để bạch hổ có thể chiêm ngưỡng.

Nhìn thấy thân thể người yêu trước mắt sao có thể tiếp tục nhẫn nhịn, bạch hổ không chần chừ vươn đầu lưỡi liếʍ trên người Lai Á Vương, mọi điểm mẫn cảm đều lướt qua không bỏ xót, bao gồm cả hạ thân yêu thích nhất một trận cuồng liếʍ. Sau khi liếʍ côn ŧᏂịŧ đến cương cứng lại tìm đến tiểu huyệt vẫn còn sưng đỏ nhưng vô cùng xinh đẹp, bạch hổ nhẹ đảo lưỡi phía ngoài, rồi rất nhanh đẩy vào bên trong nội bích mềm mại, liếʍ đi d** thủy trong suốt không ngừng chảy ra, đầu lưỡi dài tàn sát bừa bãi trong tiểu huyệt.

-"Ahhh... ư... Tử Bạch... đừng... đừng mà... ưʍ... đừng liếʍ nữa..." – Lai Á Vương há miệng mà rêи ɾỉ không ngừng, hạ thân bị liếʍ đến run rẩy, côn ŧᏂịŧ cương cứng không thể chịu nổi kí©h thí©ɧ mà bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Bạch hổ tất nhiên không thể bỏ qua mà liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ Lai Á Vương vừa bắn ra, di chuyển đến trước ngực yêu thương hai đầṳ ѵú, đến đôi môi đang không ngừng bật ra những tiếng rêи ɾỉ êm tai.

Lai Á Vương không nghĩ đến có ngày mình sẽ cùng một con thú giao triền môi lưỡi, nước bọt không kịp nuốt xuống trào ra bên khóe môi đều được bạch thú liếʍ sạch, đến khi đầu lưỡi Lai Á Vương bị trêu đùa đến tê dại mới dễ dàng buông tha.

-"Ưʍ..." – Lai Á Vương thân thể khô nóng, nhìn thấy côn ŧᏂịŧ thô to của bạch hổ đặt tại huyệt khẩu mà không khỏi sợ hãi, bình thường khi là người kích thước của hắn đã rất lớn, khi biến thân thành bạch hổ lại còn lớn hơn nữa, Lai Á Vương hít thở không thông, mặc dù sợ hãi nhưng không hiểu sao cũng có chút mong chờ.

-"Gừ... gừ..." – bạch hổ hơi thở gấp gáp có vẻ như không thể nhẫn nhịn thêm, côn ŧᏂịŧ thô to xuyên thẳng vào tiểu huyệt mềm ướt, kɧoáı ©ảʍ đánh tới đại não, hạ thân bắt đầu đưa đẩy không ngừng.

Lai Á Vương bên dưới vừa trướng vừa đau, nhưng vẫn cố gắng tiếp nhận bạch hổ, hai chân mở rộng để bạch hổ có thể dễ dàng xỏ xuyên ra vào. Bạch hổ cũng vô cùng thoải mái mà động thân, cái đuôi hổ có chút tà át lướt qua côn ŧᏂịŧ của Lai Á Vương, nhẹ nhàng ma sát lên qυყ đầυ vẫn còn xót lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, bên trên dùng móng vuốt nhọn đùa bỡn hai đầṳ ѵú của y đến sưng đỏ, kêu khóc không ngừng bật ra.

-"Ahhh... Tử Bạch... ta chết mất... ahhh... sướиɠ quá... ư... Tử Bạch..." – thân thể được thỏa mãn từ trên xuống dưới không ngừng giãy dụa – " Tử Bạch... ưʍ... Tử Bạch..." – toàn thân đều bị kɧoáı ©ảʍ điên cuồng tập kích, Lai Á Vương rêи ɾỉ không ngớt kêu tên người yêu, hạ thân vừa ướt đẫm vừa nhớp nháp bị côn ŧᏂịŧ của bạch hổ hung hăng thao, cảm giác sung sướиɠ không nhịn được khiến Lai Á Vương run rẩy đến rơi lệ.

Bạch hổ ra sức đong đưa thắt lưng, đầu lưỡi vươn ra liếʍ đi nước mắt của Lai Á Vương, liếʍ lên đôi môi khép hờ, tiếp tục quấn lấy đầu lưỡi yếu ớt của Lai Á Vương mà đùa bỡn. Từ cổ họng không ngừng phát ra âm thanh gầm gừ thỏa mãn sung sướиɠ. Đôi mắt màu xanh một chút cũng không bỏ xót biểu cảm của người dưới thân, bạch hổ không ngừng khiến cho Lai Á Vương kêu khóc, điên cuồng yêu thương âu yếm y.

-"Ư... Tử Bạch... Tử Bạch... lớn quá... ahhh... Tử Bạch..." – cảm nhận côn ŧᏂịŧ như trướng bạo thêm một vòng, Lai Á Vương vừa sung sướиɠ vừa sợ hãi kêu lên, mồ hôi chảy thấm ướt cả mái tóc, hai mắt bị che mờ bởi tầng nước nhưng vẫn si mê nhìn bạch hổ không dứt. Dù cho là trong hình dạng người hay trong hình dạng hổ thì đều khiến Lai Á Vương si mê như thế, bày ra bộ dáng khi làʍ t̠ìиɦ mới có thể dễ dàng thấy được.

-"Gừ... hừ... gừ gừ..." – bạch hổ như sắp đạt đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn, đâm rút trở nên nhanh hơn, côn ŧᏂịŧ xuyên vào chỗ sâu nhất trong cúc huyệt, bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực.

-"Ahhh... ư..." – Lai Á Vương cảm giác tiểu huyệt mình như bị tan ra đến nơi, bên trong vô cùng nóng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bạch hổ bắn vào khiến cho thân thể chợt run rẩy, khiến cho thân thể biến hóa hình thành mà Lai Á Vương không thể nhận ra. Sung sướиɠ đánh tới khiến y cũng nhịn không được mà vui vẻ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, tiểu huyệt co rút cắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ của bạch hổ vẫn còn chôn sâu bên trong. Vì vậy trong nháy mắt khiến cho côn ŧᏂịŧ bán cương lại trở nên cương cứng thô to, tại hạ thân Lai Á Vương xỏ xuyên phát ra âm thanh giao hợp phốc phốc không ngừng nghỉ.

Vốn không biết rằng có một người thầy thuốc đi lên rừng tìm thuốc đột nhiên nghe tiếng la khóc thất thanh vang vọng khắp khu rừng, tò mò khiến ông ra men theo lại gần bờ suối, sau những tán cây nhìn thấy bóng lưng một con quái vật rất lớn lông trắng đang làm gì đó, trong phút chốc lại tiếp tục nghe thấy tiếng la hét. Trong đầu khẳng định con quái vật đó là đang ăn thịt người, bởi vì ông ta thấy được chút ít có người đang bị con quái vật đó đè lên. Sợ hãi xâm nhập, ông ta chân tay run rẩy chạy bán sống bán chết thoát khỏi khu rừng đáng sợ.

Đến khi trở về, lan truyền ra, người này truyền miệng người kia, khu rừng có quái vật có chết cũng không dám đặt chân vào.

Còn Đằng Lục Châu hổ lai kỳ đà ôm giỏ cá trở về bởi vì đói quá đành nướng cá ăn trước, mặc dù ăn một mình rất cô đơn nhưng vẫn rất ngon, trong đầu lại nghĩ không biết Đằng Tử Bạch với Lai Á Vương còn làm gì ở bờ suối mà chưa trở về a? Suy nghĩ không biết lần sau có nên đến đây để chịu cô đơn nữa hay không. Thật sự là đối xử tàn nhẫn với nàng quá rồi.