Chương 6

Hai người hôn nhau đến quên cả trời đất, đến khi dứt ra còn kéo theo sợi chỉ bạc vô cùng d** mỹ ở không trung, Lai Á Vương nhìn thấy nhất thời xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.

-"Tiểu Vương, ngươi có cái gì muốn nói với ta không?"

Lai Á Vương ngượng ngùng đâm ra tức giận, con thú đáng ghét này muốn "ăn" thì "ăn" ngay đi, còn hỏi hỏi làm sao ta trả lời a.

-"Ta... ta có cái gì muốn nói đâu chứ? Ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi."

-"Ta không muốn ép buộc Tiểu Vương." – Đằng Tử Bạch nói xong liền buông Lai Á Vương ra, còn ngồi quay lưng lại với y.

Lai Á Vương thật sự chỉ muốn đá cho hắn mấy cái, bắt y phải nói ra mấy câu sến súa xấu hổ như vậy mới vừa lòng hả?

-"Ta..." – Lai Á Vương hít vào một ngụm khí, nói ra câu tình cảm như hét vào mặt Đằng Tử Bạch:

-"Ta thích ngươi đó được chưa hả? Xui xẻo mới thích phải một con thú như ngươi."

Đằng Tử Bạch không giấu khỏi vui vẻ mà cong cong khóe môi, nghĩ thật sự muốn nghe thêm một lần nữa.

-"Ngươi nói cái gì? Nghe không rõ."

-"Ngươi... nghe không rõ thì coi như ta chưa nói cái gì đi. Hừ!"

Lai Á Vương có ý muốn rời khỏi tảng đá, nhưng tất nhiên chưa kịp rời đã bị Đằng Tử Bạch giữ lại, thêm một lần đem y áp dưới thân. Bốn mắt chạm nhau, Đằng Tử Bạch giọng nói trầm thấp khẽ vang lên:

-"Ta muốn nghe một lần nữa."

Như bị giọng nói trầm thấp thôi miên, Lai Á Vương nhìn thẳng vào mắt Đằng Tử Bạch, không chút ngượng ngùng nói:

-"Ta thích ngươi."

-"Ta cũng thích Tiểu Vương."

Lời nói kết thúc bằng một nụ hôn ngọt ngào, Đằng Tử Bạch nhẹ nhàng mà ôn nhu nhấp nháp cánh môi của người mình yêu, trái tim loạn nhịp đập nhanh hơn bao giờ hết. Bàn tay nhanh chóng luồn vào y phục vuốt ve thân thể trần trụi mà mỗi đêm đều mơ thấy, cùng là nam nhân nhưng thân thể Lai Á Vương không cứng rắn như hắn mà có chút mềm mại nhẵn nhụi, khiến hắn vừa chạm vào đã đem lòng yêu thích.

-"Ư... ưʍ..."

Nụ hôn mang theo hơi thở ấm nóng trượt dần xuống cổ, Đằng Tử Bạch răng nhẹ cắn lên yết hầu không ngừng lên xuống của Lai Á Vương, vừa cắn vừa hôn đến trước ngực không quên lưu lại những dấu vết mờ ám.

Đem y phục vướng víu cởi ra, Đằng Tử Bạch cầm lấy bàn tay Lai Á Vương đặt tại hạ thân nóng rực của mình. Lai Á Vương vừa chạm đến đã có chút giật mình, trước đây y luôn tự hào với kích cỡ của mình nhưng mà cái đang cầm trong tay này khiến Lai Á Vương nghĩ mình không là gì cả, mặc dù lần trước đã được thử qua một lần, nhưng lúc đó đau như vậy tâm trí đâu mà cảm nhận kích cỡ của hắn chứ. Nhìn thấy côn ŧᏂịŧ cương cứng nổi đầy xanh bừng bừng khí thế, Lai Á Vương thật sự lo ngại cho tiểu hoa cúc đáng thương của mình.

-"Tiểu Vương thấy có thích không?" – Đằng Tử Bạch không chút xấu hổ hỏi, bởi vì thấy Lai Á Vương mắt cứ dán vào côn ŧᏂịŧ của hắn không rời a, khiến hắn cũng có chút hưng phấn.

Lai Á Vương suy nghĩ một chút, không nói lời nào cứ thế đem côn ŧᏂịŧ trong tay bóp chặt.

Đằng Tử Bạch rơi vào tình huống không kịp xử lý đau đến tái cả mặt, la lên oai oái:

-"Tiểu Vương ngươi làm cái gì a?"

-"Làm cái gì hả? Cái côn ŧᏂịŧ chết dẫm này mấy ngày qua đã cùng với bao nhiêu người rồi hả? Mau nói rõ ràng ra cho ta."

-"Tiểu Vương nghĩ oan cho ta quá, sau đêm đó ân ái cùng ngươi ta đều không chạm vào ai a. Mỗi đêm đều mơ thấy dùng côn ŧᏂịŧ này thao ngươi, mấy ngày nay ta đã phải nhẫn nhịn rất khổ sở."

-"Ngươi nói thật?"

-"Ngươi còn không tin ta? Sắp đau chết ta rồi."

-"Hừ! Tạm tin ngươi lần này." – Lai Á Vương ném cho hắn cái trừng mắt, nhanh chóng buông côn ŧᏂịŧ đang nắm chặt trong tay ra.

-"Ngươi xem nắm chặt như vậy lỡ xảy ra chuyện gì sao ta có thể làm ngươi sung sướиɠ được hả?"

-"Vậy đổi lại để ta làm ngươi sung sướиɠ được không? Kỹ thuật của ta chắc chắn khiến ngươi không bao giờ quên."

-"Hảo, để ta xem kỹ thuật của cái d** huyệt này tới đâu."

-"Ngươi... ý ta không phải là như vậy..."

Đằng Tử Bạch tất nhiên không thèm quan tâm đến ý của Lai Á Vương là như thế nào, liền đem hai chân y tách sang hai bên, hạ thân không gì che chắn cứ thế bại lộ ra trước mắt.

-"Ngươi... đừng nhìn chằm chằm như vậy." – Lai Á Vương hai má đỏ lên, thật sự là xấu hổ muốn chết luôn.

Không chút ngần ngại vùi đầu vào hạ thân Lai Á Vương, đầu lưỡi cũng vươn ra liếʍ lên côn ŧᏂịŧ đã cương cứng, ngậm lấy qυყ đầυ vào miệng liếʍ mυ"ŧ, Đằng Tử Bạch dùng khoang miệng ấm nóng của mình bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ của ái nhân, từ âm nang cho tới qυყ đầυ đều dính đầy nước miếng của hắn.

Ngón tay tìm đến tiểu huyệt ẩn nấp giữa hai cánh mông, Đằng Tử Bạch vừa đâm ngón tay vào đã cảm nhận bên trong vô cùng ấm nóng, chính cảm giác này đã khiến hắn phát cuồng mỗi đêm đều mơ tưởng. Hai ngón tay tách ra tiểu huyệt, Đằng Tử Bạch có thể nhìn thấy bên d** thủy đã tiết ra thấm ướt cả ngón tay, làm hắn không nhịn được muốn...

Cả đời Đằng Tử Bạch chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm việc này cho đến hôm nay, đầu lưỡi liếʍ láp tiểu huyệt của một nam nhân, Đằng Tử Bạch cảm thấy vô cùng yêu thích còn dùng răng cắn trên miệng huyệt.

Lai Á Vương bị dọa cho hết hồn, không nghĩ hắn như thế mà đi liếʍ tiểu huyệt của y. Sợ hãi mà đẩy đầu Đằng Tử Bạch ra:

-"Ngươi... bẩn lắm... đừng làm như vậy..."

Đằng Tử Bạch tất nhiên đều đem bỏ ngoài tai, đầu lưỡi liền đẩy vào bên trong liếʍ qua nội bích vô cùng mẫn cảm, khiến cho Lai Á Vương hơi thở dồn dập, từ sâu bên trong phát sinh ngứa ngáy khó chịu.

-"Ahhh... Tử Bạch... ahhh... ư... đừng... đừng liếʍ nữa... ahhh..."

Lai Á Vương rêи ɾỉ không ngừng, vừa bị liếʍ qua mặc dù xấu hổ nhưng khó giấu được thoải mái, kɧoáı ©ảʍ xâm chiếm đại não đòi hỏi nhiều hơn nữa:

-"Tử Bạch... cho ta... cho ta... ahhh..."

Đằng Tử Bạch hôn lên cánh mông mềm mại của Lai Á Vương, sau đó liền đem hạ thân hai người dán vào nhau một trận cọ xát. Ngậm lấy một bên vành tai mẫn cảm của Lai Á Vương, Đằng Tử Bạch vừa liếʍ mυ"ŧ vừa nói:

-"Ngươi cũng phải thỏa mãn ta."

Lai Á Vương khóe mắt rưng rưng như bị người bắt nạt, bàn tay một lần bao trọn lấy côn ŧᏂịŧ của Đằng Tử Bạch, đến khi đối mặt với côn ŧᏂịŧ của hắn, Lai Á Vương mới lặng lẽ nuốt đi nước bọt ở cổ.

Bởi vì chưa làm việc này bao giờ nên cảm thấy có chút khó khăn, Lai Á Vương nhớ lại trước đây nữ nhân khiến y thoải mái như thế nào, đều lần lượt áp dụng với Đằng Tử Bạch. Run rẩy mà vươn ra đầu lưỡi, Lai Á Vương liếʍ đi chất lỏng trắng đυ.c trên qυყ đầυ, mặc dù có mùi vị tanh nồng nhưng chỉ cần nghĩ đó chính là của ái nhân tiết ra, y đã không ngần ngại mà nuốt xuống.

Đằng Tử Bạch nhìn thấy vậy liền hít thở không thông, nhẫn nhịn bị dập tắt lập tức đẩy côn ŧᏂịŧ vào trong khoang miệng của Lai Á Vương, thắt lưng đưa đẩy côn ŧᏂịŧ ra ra vào vào khoang miệng ấm nóng.

Mỗi lần đâm vào côn ŧᏂịŧ đều chạm đến cổ họng khiến Lai Á Vương có cảm giác buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng đè nén lại mà mở rộng miệng thỏa mãn Đằng Tử Bạch, nước bọt không kịp nuốt xuống trào ra khóe môi vô cùng d**mỹ, ánh mắt ướŧ áŧ nhìn Đằng Tử Bạch không ngừng thở dốc, trái tim lại một trận đập nhanh khó tả.

-"Hừ... Tiểu Vương... Tiểu Vương..." – Đằng Tử Bạch hưng phấn tột độ không nhịn được mà bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng Lai Á Vương, đến khi y không kịp nuốt xuống còn bị ho sặc sụa mới giật mình mà rút ra côn ŧᏂịŧ, đối với ái nhân cảm thấy vô cùng có lỗi.

-"Tiểu Vương, ta xin lỗi, ta không nhịn được nên mới..."

Không nghĩ đến Lai Á Vương không nổi giận với hắn còn từ từ nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙, đầu lưỡi còn vươn ra liếʍ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót ở khóe môi. Đằng Tử Bạch trong phút chốc thú tính được khơi dậy, rất nhanh bắt lấy môi Lai Á Vương điên cuồng hôn, mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn xót lại khiến cho nụ hôn càng thêm phần d** loạn, hai đầu lưỡi không chần chừ quấn chặt lấy nhau, trao đổi nước bọt ngọt ngào trong khoang miệng.

-"Ưʍ... ahhh..."

Lai Á Vương hai chân từ khi nào đã mở rộng chủ động quấn lấy thắt lưng của Đằng Tử Bạch, hai tay cũng ôm chặt lấy cổ hắn để nụ hôn càng thêm sâu, cơ thể ham muốn được hắn thỏa mãn vì vậy hạ thân không ngừng cọ xát thúc dục.

Đằng Tử Bạch cũng không để Lai Á Vương phải nhẫn nhịn thêm nữa mà bản thân hắn cũng không thể chần chừ thêm, qυყ đầυ to tròn đặt tại huyệt khẩu nhẹ nhàng xuyên vào, vì để cho Lai Á Vương kịp thích nghi mà xuyên vào thật chậm, đến khi toàn bộ côn ŧᏂịŧ đều nằm trong tiểu huyệt, hai người cùng đồng loạt thở dốc.

Lai Á Vương mặc dù cảm thấy có chút trướng ở hạ thân, nhưng không vì thế mà muốn Đằng Tử Bạch rút ra, nghĩ mình đã sẵn sang tiếp nhận, Lai Á Vương nhỏ giọng nói:

-"Ngươi... ngươi động đi..."

Đằng Tử Bạch nhẹ hôn lên khuôn mặt của Lai Á Vương, thắt lưng cũng bắt đầu đưa đẩy, hắn không muốn như lần trước khiến y bị thương vì vậy mỗi động tác đều vô cùng cẩn thận. Qua một lúc, tốc độ đưa đẩy cũng nhanh hơn, Đằng Tử Bạch côn ŧᏂịŧ xuyên vào thật sâu trong tiểu huyệt rồi rút ra, thắt lưng không ngừng đưa đẩy làm lay động Lai Á Vương dưới thân.

-"Ahhh... thích quá... như vậy... ư... ta... chết ta mất... Tử Bạch... ư..."

-"Tiểu Vương... Tiểu Vương... côn ŧᏂịŧ thao ngươi như thế nào?"

-"Rất thích... ahhh... lại sâu quá... Tử Bạch... ta... ta yêu ngươi... ahhh..."

Môi không tự chủ mà cong lên, Đằng Tử Bạch từ sâu trong nội tâm cũng thổ lộ ra câu chân tình:

-"Ta cũng yêu ngươi, Tiểu Vương của ta..."

Mồ hôi từng giọt không ngừng chảy xuống, Đằng Tử Bạch thở ra từng hơi mạnh mẽ, hạ thân cắm rút vào d** huyệt không ngừng tiết ra d** thủy một cách điên cuồng. Tiểu huyệt của Lai Á Vương như cái miệng nhỏ d** đãng cắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ của hắn không buông lại còn hút rất chặt như muốn hút luôn linh hồn của hắn vậy. Bàn tay không nhịn được đánh lên mông của Lai Á Vương phát ra hai tiếng giòn tan, côn ŧᏂịŧ không quên chuyển động bên trong tiểu huyệt, không bỏ qua bất kì điểm mẫn cảm nào.

-"Tiểu Vương... hừ... bên trong ngươi khiến ta phát điên... ngươi là tiểu d** đãng của ta... hừ..."

Lai Á Vương thần trí đều bị tìиɧ ɖu͙© chiếm đóng, tuy nhiên vẫn đủ tỉnh táo để nghe được những lời của Đằng Tử Bạch, nhìn được biểu cảm trên gương mặt của hắn vì y mà điên cuồng, nhận ra chính mình về sau sẽ không có đường lui, Lai Á Vương không cảm thấy đó là vấn đề ngược lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

-"Tử Bạch... thao ta... côn ŧᏂịŧ thật lớn... ahhh... ư... d** huyệt lại muốn ngươi thao thật mạnh... Tử Bạch..." – không tự chủ vừa rêи ɾỉ vừa nói ra những từ ngữ d** loạn, Lai Á Vương trong ánh mắt hay trái tim hiện tại chỉ có Đằng Tử Bạch, chỉ muốn Đằng Tử Bạch.

-"Ahhh... Tử Bạch... ư..."

Đằng Tử Bạch không nghĩ đến Lai Á Vương khi làʍ t̠ìиɦ lại trở nên d** đãng như thế, thật muốn đem y thao đến kêu khóc gọi tên hắn, cả đời này chỉ để một mình hắn thao tiểu d** huyệt này. Vì vậy liền xoay chuyển một cái để Lai Á Vương ngồi trên người mình, côn ŧᏂịŧ ở tư thế này đâm vào càng sâu khiến Lai Á Vương có chút sợ hãi mà kêu lên:

-"Tử Bạch... ta... ta không được... ahhh... chạm tới ruột mất..."

-"Tử Bạch... Tử Bạch..."

Côn ŧᏂịŧ từ phía dưới không ngừng đâm lên, Đằng Tử Bach nhận thấy Lai Á Vương sợ hãi tiểu huyệt càng thêm co chặt lại mà vô cùng yêu thích, tay không an phận bắt lấy côn ŧᏂịŧ của y một trận tuốt lộng trêu đùa.

Lai Á Vương há miệng rêи ɾỉ không ngừng, không chủ động sờ soạng trước ngực của mình, vừa chạm đến hai đầṳ ѵú cương cứng đã dùng ngón tay ấn lên, thân thể từ trên xuống dưới đều bị kɧoáı ©ảʍ điên cuồng tập kích, sung sướиɠ đến không thể diễn tả bằng lời.

Đằng Tử Bạch mắt thấy Lai Á Vương tự mình an ủi như vậy liền không vừa lòng mà nắm chặt lấy côn ŧᏂịŧ của y, Lai Á Vương liền bày ra bộ dáng ủy khuất, rơi vào mắt Đằng Tử Bạch lại ra bộ dáng d** đãng muốn người khi dễ.

-"Ngươi muốn sao?"

-"Ưʍ... ahhh... đầṳ ѵú... đầṳ ѵú của ta... rất ngứa... ahhh... Tử Bạch... ưʍ..."

-"Nói tiếp."

Lai Á Vương ánh mắt vô cùng đáng thương, giọng khàn khàn nói:

-"Muốn được ngươi liếʍ."

-"D** đãng." – Đằng Tử Bạch mắng yêu một tiếng, sau đó không chần chừ đem đầṳ ѵú ngậm vào miệng, mặc dù rất nhỏ khó ngậm lấy, nhưng mỗi khi dùng đầu lưỡi ấn lên hay dùng răng cắn Lai Á Vương liền không nhịn được mà phát sinh tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn. Tất nhiên chỉ cần Lai Á Vương thích, Đằng Tử Bạch đều sẵn sàng làm.

-"Ahhh... Tử Bạch... ta... ta muốn bắn..."

Đằng Tử Bạch hôn lên môi Lai Á Vương, thắt lưng như cũ luận động như vũ bão, hạ thân đều vì giao hợp mà trở nên nhớp nháp khó nhìn, mùi vị tìиɧ ɖu͙© nồng đậm liên tục xông đến khiến cho bọn họ càng thêm kí©h thí©ɧ. Lai Á Vương cuối cùng vẫn không nhịn được mà bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, thân thể vừa trải qua kɧoáı ©ảʍ được Đằng Tử Bạch ôm lấy không ngừng xỏ xuyên ra vào, tại bên tai không ngừng gọi:

-"Tiểu Vương... Tiểu Vương..."

-"Tử Bạch... bắn cho ta... ư... d** huyệt muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ngươi... ahhh... Tử Bạch..."

-"Được... hừ... bắn cho ngươi... hừ..."

Đằng Tử Bạch đâm rút kịch liệt thêm vài chục lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn sâu vào trong tiểu huyệt của Lai Á Vương không chừa một giọt, vùi đầu vào cổ Lai Á Vương mà thở dồn dập, mặc dù côn ŧᏂịŧ vẫn còn bừng bừng khí thế nhưng vì sợ Lai Á Vương mệt mỏi nên cắn răng rút ra, nhưng chưa kịp ly khai Lai Á Vương đã ôm chặt lấy hắn, hai bên má đỏ hồng lên trông thấy, ấp úng nói:

-"Ta... ta lại muốn..."

Đằng Tử Bạch bóp lấy mông Lai Á Vương, nụ cười không mấy đứng đắn xuất hiện trên môi, nói:

-"Là do ngươi chọn đấy. Lát nữa có kêu khóc xin ta dừng lại, cũng không có đâu."

Lai Á Vương kiêu ngạo nào có chịu thua, ôm lấy cổ Đằng Tử Bạch kéo hắn xuống, đầu lưỡi không chút run rẩy vươn ra liếʍ lên môi hắn, chất giọng khàn khàn nhuộm màu tìиɧ ɖu͙© đầy khıêυ khí©h:

-"Để ta xem sức lực của ngươi tới đâu."

Dân gian có câu "Bút sa thì gà chết", "Sai một ly thì đi một dặm", Lai Á Vương chính là không tỉnh táo nói năng không kịp suy nghĩ mà phải nhận lấy hậu quả vô cùng thảm thương.

Chính miệng y nói để xem sức lực của Đằng Tử Bạch tới đâu, thì sức lực của hắn chính là đem Lai Á Vương thao đến d** thủy chảy ròng ròng, mọi lời năn nỉ đều trở nên vô tác dụng. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không biết bao nhiêu lần phóng thích, ngay cả nướ© ŧıểυ cũng bắn ra chảy xuống nơi giao hợp hòa chung vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng d** thủy, mùi vị tìиɧ ɖu͙© nồng đậm lan tỏa ra khu rừng mùa giao phối, d** loạn đến mức ánh trăng kia cũng phải ngượng ngùng mà lẩn trốn sau những đám mây, chỉ dám ló ra chút ánh sáng như hòa vào khung cảnh d** loạn không thể tả bằng lời. Thầm nghĩ Lai Á Vương lần sau phải nhớ cẩn trọng hơn với lời nói ra.