Chương 3

Đang trong lúc Lai Á Vương không biết mình sẽ trở thành bữa ăn cho bên nào. Bạch thú chậm rãi bước lên phía trước, đẩy Lai Á Vương ra phía sau, ánh mắt sắc bén vẫn không lơ là với đám linh cẩu kia.

Lai Á Vương lần nữa bị dọa, cái này không phải là con quái vật này đang bảo vệ y đấy chứ? Hay là nó đã xác định y sẽ trở thành bữa ăn của nó?

Bạch thú gầm gừ đe dọa đám linh cẩu, nhưng mà con đầu đàn có vẻ như đã nhận ra điểm bất thường, không chút sợ hãi tiến về phía bạch thú đang bị thương ở vai. Nghĩ phần thắng chắc chắn sẽ về phía mình, đám linh cẩu không thêm chần chừ nhào tới, con đầu đàn ngay ức khắc cắn vào vết thương vẫn còn rỉ máu của bạch thú.

-"Gừ!!!"

Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, máu tuôn ra nhuộm đỏ cả lông trắng.

Lai Á Vương đứng ở phía sau nhìn bạch thú ngã khụy mà không khỏi sợ hãi. Nhân lúc hai bên không để ý trong đầu liền xuất hiện ý định "bỏ chạy là thượng sách". Nghĩ là làm nhanh chóng quy người chạy, nhưng mà vừa chạy được một đoạn lại nghe tiếng bạch thú gào lên đau đớn, Lai Á Vương bước chân dừng lại, không biết lấy dũng khí đâu mà quay lại, thật sư không khác gì đi xuống địa ngục a.

Vừa quay lại nơi lúc nãy đã thấy bạch thú cơ thể đầy máu bị đám linh cẩu vây quanh, ánh mắt màu xanh hướng Lai Á Vương như muốn nhắn nhủ điều gì không rõ. Lai Á Vương tự mắng mình một câu ngu ngốc, hừ! Tự dưng lại muốn làm trò anh hùng cứu bạch thú làm gì chứ?

Lai Á Vương ánh mắt đảo xung quanh, rất nhanh nhặt được một cành cây khô lớn, hùng hổ xông về đám linh cẩu kia, một gậy đánh bay con linh cẩu. Đến khi bị đám linh cẩu khát máu vây quanh cùng với bạch thú, Lai Á Vương cuối cùng cũng xác định bỏ mạng, trước khi vào bụng linh cẩu còn quay qua nhắn nhủ với bạch thú đôi lời:

-"Ngươi đó con quái vật kia, nhớ kiếp sau phải tìm mà báo đáp ta đấy!"

Bạch thú dần mất hết khí lực khẽ "hừ" một tiếng như có như không. Lai Á Vương cũng không quan tâm nhiều, hướng đám linh cẩu hô to:

-"Muốn ăn ai thì ăn trước đi, mà thôi, dù sao quái vật này cũng đang bị thương, hay là các ngươi ăn ta trước, sau đó dùng hắn tráng miệng cũng được."

Đám linh cẩu tất nhiên không thèm để ý tới Lai Á Vương gần chết rồi mà còn nói nhảm, hàm răng sắc nhọn mở ra chuẩn bị thưởng thức bữa ăn.

-"GỪ!!!!!!!!"

Tiếng gầm dữ dội bất ngờ vang lên trong khu rừng hoang vắng, đám linh cẩu theo quán tính đảo mắt xung quanh đề phòng. Từ đám cây rậm rạp hắc thú nhảy ra ngoạm lấy linh cẩu, sau đó thêm một con thú lông vàng cũng nhảy ra chắn trước mặt Lai Á Vương và bạch thú. Lai Á Vương một lần chịu vô số kích động cố tỏ ra bình tĩnh, mắt chứng kiến hai con quái vật một đen một vàng dọa cho đám linh cẩu chạy không thấy tăm hơi, bản thân thực sự cũng muốn lôi bạch thú chạy trốn, nhưng mà dù y có mạnh đến đâu thì cũng không thể lôi một con thú to lớn đi được.

Dọa đám linh cẩu bỏ chạy xong, hắc thú cùng hoàng thú cũng quay về phía Lai Á Vương và bạch thú, nhìn thấy bạch thú bị thương không khỏi tức giận, nhưng chưa kịp lại gần thì Lai Á Vương đã dang tay chắn phía trước bạch thú, không chút sợ hãi ngược lại còn mang chút khí tức đe dọa, nói:

-"Các ngươi muốn làm gì?"

Hoàng thú thấy vậy liền nhe răng gầm gừ với Lai Á Vương, hắc thú cũng không hiểu người kia có ý gì, mặc kệ Lai Á Vương có ngăn cản cỡ nào cũng đẩy sang một bên, đặt bạch thú lên lưng mang đi.

Lai Á Vương tất nhiên không thể trơ mắt nhìn bạch thú bị mang đi như vậy, dù sao y cũng đã đổi mạng để cứu nó, vì vậy liền rất nhanh mà chạy theo.

Không nghĩ đến hắc thú và hoàng thú mang bạch thú trở về hang động. Lai Á Vương đuổi theo muốn hụt hơi cuối cũng tới nơi, nhưng vừa bước vào hang động thay vì thấy ba con thú thì lại thấy ba nam nhân? Lai Á Vương hiện tại nghĩ có vẻ như y không thuộc về khu rừng này cho lắm. Đừng nói với y là bọn họ không phải do ba con thú biến thành đi. Chắc chắn là không phải rồi. Nhưng có điều y phục của bọn họ tương đương với màu lông a. Lẽ nào là thú biến thân thành người? Thật sự là quái vật rồi!

Nhưng cho dù có là quái vật đi chăng nữa cũng không dễ dàng khiến Lai Á Vương sợ hãi, y đã trải qua bao nhiêu kích động rồi, như vầy thì có là gì chứ? Vẫn chưa hiểu tại sao bọn họ lại ở trong hang động, Lai Á Vương thật sự chỉ muốn xem qua bạch thú như thế nào nên mới tiến lại gần. Đến khi nhìn thấy bạch thú đã biến thành nam nhân nằm trên phiến đá kia, miệng Lai Á Vương chính mà muốn khép nhưng không khép được.

Hắn không phải là tên nam nhân dám xúc phạm y sao? Lai Á Vương thật sự như sét đánh giữ trời quang. Bị một nam nhân nhỏ tuổi hơn chiếm tiện nghi đã khiến y vô cùng tức giận, bây giờ lại biết thêm chính xác là mình bị một con thú biến thành nam nhân chiếm tiện nghi. Lai Á Vương cố gắng điều hòa nhịp thở để bản thân có thể bình tĩnh không làm ra chuyện gì thiếu suy nghĩ.

Nén tức giận vào trong đứng một bên để hai "người thú" kia giúp nam nhân xử lý vết thương, sau đó cho hắn uống gì đó.

-"Tử Bạch, hay là đệ theo bọn ta trở về, đệ bị thương như thế này, ở đây ta và Tử Hoàng thật sự không an tâm."

-"Đệ..." - Đằng Tử Bạch có chút ngập ngừng, ánh mắt nhìn về phía Lai Á Vương đang đứng ở bên kia, vừa thấy hắn nhìn đã trừng mắt với hắn, sau đó liền quay mặt đi nơi khác, Đằng Tử Bạch không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, khóe môi khó khăn cong lên.

Đằng Tử Hắc nhíu mày nhưng rất nhanh đã hiểu ra được một chút trong chuyện này. Cũng không thể ép buộc đệ đệ, vì vậy liền nói:

-"Được rồi, vậy ta cùng Tử Hoàng trở về trước đây, nếu có chuyện gì nhớ gọi ta."

-"Đệ... đã rõ... đừng lo lắng cho đệ... cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi."

-"Ta biết rồi, ta đi đây."

Đằng Tử Hoàng mặc dù lo lắng nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải theo Đằng Tử Hắc trở về, trước khi đi còn không quên nói với Đằng Tử Bạch:

-"Đệ đi đây, huynh nhớ giữ sức khỏe đó. Nếu đám linh cẩu kia dám quay lại, cứ gọi đệ."

-"Ừm." - Đằng Tử Bạch gật gật đầu.

Đằng Tử Hắc cùng Đằng Tử Hoàng đi ra phía ngoài, nhìn thấy Lai Á Vương liền nói:

-"Tất cả nhờ ngươi." - sau đó cả hai liền biến thân thành hai con thú lớn, chạy mất tăm.

Lai Á Vương không hiểu sao hai "người thú" họ lại nói với y như vậy. Tự dưng lại nhờ gì ở đây chứ? Mà khoan, đừng nói là y phải đi chăm sóc tên nam nhân kia chứ? Cho y một lý do chính đáng đi. Lai Á Vương nhìn lại bộ dáng mình còn đang bị thương, y cũng không biết đây chính xác là ở đâu, trở về xem ra rất khó khăn, có lẽ phải nhờ tới nam nhân kia. Mà nam nhân kia chắc chắn sẽ không dễ dàng chỉ y đường về, chỉ còn cách ở tạm hang đá này dưỡng thương, sau đó tìm đường về sau vậy, mà không tìm được sẽ nhờ hắn sau.

Tạm gác mối hận đau nhức qua một bên, dù sao hắn cũng là "người thú" cứu mạng y ba lần, y cũng không phải là loại người vong ân bội nghĩa, đành miễn cưỡng chăm sóc hắn vậy.

Đằng Tử Bạch thấy Lai Á Vương đứng yên suy nghĩ cái gì đó rồi lại gật gật đầu, rơi vào trong mắt càng thêm thích thú, chỉ tiếc rằng toàn thân đang bị thương không thể làm gì, chỉ có thể thều thào gọi:

-"Tiểu dâʍ đãиɠ."

Lai Á Vương ý định đối xử tốt với hắn ngay lập tức bị sụp đổ, hận không để một đấm vào cái miệng toàn phun ra những từ ngữ khiến người khác muốn nổi điên.

-"Đừng nghĩ rằng ngươi bị thương nên ta bỏ qua, ta sẽ tính không thiếu với ngươi."

-"Tiểu dâʍ đãиɠ ngươi thật hung hăng."

-"Ngươi..." - Lai Á Vương tự nhủ lòng phải biết kiềm chế, hít sâu vào một hơi, nói tiếp: -"Ta mặc kệ ngươi là người thú hay yêu quái, ta là quốc vương à không từng là quốc vươnv của Lai Mạch Cổ Quốc, nếu ngươi thêm một lần ăn nói lung tung. Đợi khi ta trở về cung, nhất định sẽ phái quân lính tới bắt ngươi mang về xử tội."

-"Ngươi không sợ ta sẽ ăn thịt ngươi sao?"

-"Quốc vương ta mà sợ ngươi? Nằm mơ đi." - Lai Á Vương mạnh miệng nói, mặc dù cũng có chút lo sợ không biết ngày nào người thú này sẽ đổi ý mà ăn thịt y, nhưng mà không để cho hắn đắc ý được, dù sao y cũng từng là quốc vương uy quyền đầy mình, không được phép sợ hãi trước mặt người khác.

-"Hảo, coi như ta thua ngươi... khụ... khụ..."

Nhìn thấy nam nhân kia thay đổi sắc mặt như vậy, Lai Á Vương trong lòng phát sinh một chút xíu lo lắng nhưng vẫn tỏ ra không thèm quan tâm cho lắm, tuy nhiên vẫn mang nước đưa cho hắn, nói:

-"Ngươi uống đi."

-"Tay ta đang bị thương."

-"Ngươi..." - không chút tự nguyện giúp hắn uống nước, Lai Á Vương sau đó lại cảm thấy dạ dạy mình như đang biểu tình, bây giờ mới nhớ ra từ tối qua đến giờ vẫn chưa có cái gì vào bụng.

Bởi vì không muốn mất mặt hỏi Đằng Tử Bạch xem có cái gì ăn không, chân tay băng bó cũng không thể đi tìm đồ ăn được, Lai Á Vương đành cắn răng nhịn đói.

Nhưng tiếc rằng tiếng "Ột ột" liên tục phát ra khiến Lai Á Vương không thể che dấu, vốn không muốn mất mặt nhưng giờ lại càng thêm mất mặt, làm lơ đi ánh mắt của Đằng Tử Bạch, trong lòng âm thầm mắng "Đáng chết".

Đằng Tự Bạch tất nhiên biết trước được nên lúc nãy có nhờ Đằng Tử Hoàng mang đồ ăn, chắc cũng sắp quay lại rồi đi.

-"Huynh..."

Vừa nhắc đã thấy Đằng Tử Hoàng từ bên ngoài đi vào, trên tay còn mang theo gì đó Lai Á Vương cũng không thèm để ý đến, có điều cái mùi thơm phức kia cứ chạy thẳng vào mũi như vậy không để ý cũng không được, vì vậy đợi Đằng Tử Hoàng rời đi xong, ánh mắt liền di chuyển về phía Đằng Tử Bạch.

Đằng Tử Bạch cong cong khóe môi, đối với Lai Á Vương bộ dáng đói sắp chết nhưng vẫn tỏ ra là mình ổn , nói:

-"Ngươi đói rồi đúng không? Lại ăn đi."

-"Ngươi... ngươi đã mời thì ta cũng không khách sáo." - Lai Á Vương mặt dày nhanh chóng đi tới, nhìn gà quay cùng heo quay trước mặt mà lặng lẽ nuốt đi nước bọt ở cổ, thật sự là không chút khách sáo cầm lên ăn.

-"Mặc dù chỉ là đồ ăn bình thường không sánh bằng sơn hào hải vị mỗi ngày ta đều ăn, nhưng vì nể tình ngươi mời nên ta mới ăn đó, ta cũng không muốn làm ngươi mất mặt." - Lai Á Vương vừa ăn vừa nói, trong lòng không ngừng cảm thán "trên đời tại sao lại có thứ lại ngon như thế này". Chính là nghĩ một đằng mà nói một nẻo.

Đằng Tử Bạch cũng không có phản bác, biết Lai Á Vương vốn kiêu ngạo với hắn nên cũng không trêu chọc y làm gì, chỉ nói:

-"Ta biết ta biết, có điều... ta cũng rất đói."

Lai Á Vương bây giờ mới nhận ra mình hơi vô tâm, nhanh chóng xé thịt gà ra giúp Đằng Tử Bạch ăn, nếu toàn thân hắn không thê thảm như thế này thì y cũng không có ý định giúp đâu nha. Lai Á Vương hoàn toàn không nhận ra rằng biểu hiện của mình thật sự giống một đứa con nít giận dỗi, hơn nữa, biểu hiện này chưa bao giờ phát sinh trước đây.

-"Ngươi mau ăn đi." - đem thịt gà đưa đến tận miệng của Đằng Tử Bạch, lúc hắn ăn không biết vô tình hay cố ý mà môi nhẹ chạm vào ngón tay y. Có chút giật mình mà rút tay lại, Lai Á Vương cảm xúc mềm mại vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay, tự mắng mình có hay không hồ đồ, chỉ vì sự vô tình bé xíu như vậy mà suy nghĩ nhiều làm gì.

-"Tiểu Vương, ngươi làm sao vậy?" - Đằng Tử Bạch nhìn thấy mặt Lai Á Vương có vẻ đỏ lên, nghĩ rằng y bị đau chỗ nào nên mới quan tâm mà hỏi.

-"Tiểu tiểu cái đầu ngươi, ai... ai bị làm sao hả? Ngươi mà dám gọi ta một tiểu hai tiểu, cẩn thận cái mạng của ngươi."

-"Haha, vậy mà tức giận lên trông cũng rất khả ái."

Lai Á Vương tất nhiên bị chọc giận, trừng mắt nói:

-"Ngươi to gan, ta nhất định sẽ tính với ngươi sau. Mau ăn đi."

-"Ngươi giúp thì ta mới ăn được."

-"Ngươi là con thú phiền phức."

Miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn xé thịt cho Đằng Tử Bạch ăn, Lai Á Vương giận dữ vẫn chưa nguôi, vừa ăn vừa mắng chửi trong lòng, đôi lúc còn ném cho Đằng Tử Bạch cái trừng mắt sắc bén.

Nhanh chóng đem thịt quay lấp đầy hai cái bụng rỗng, Lai Á Vương chưa bao giờ ăn ngon miệng như thế này, thật sự là vô cùng thỏa mãn. Đằng Tử Bạch ngồi một bên cũng không ngoại lệ, hắn trước giờ ở trong hang đá này mỗi bữa ăn đều một mình, nay lại ngồi ăn chung với Lai Á Vương như thế này sao có thể không vui vẻ. Mặc dù chưa thể lý giải được cảm xúc của mình vì sao lại biến đổi khi ở cạnh Lai Á Vương, nhưng hắn biết sự xuất hiện của Lai Á Vương thật sự rất đặc biệt, có thể khiến tâm trạng cùng cuộc sống của hắn thay đổi rất nhiều.

Chắc chắn y sẽ không nguyện ý cùng hắn ở một chỗ, nhưng hắn nhất định sẽ làm cho quốc vương này từ không nguyện ý trở thành vô cùng nguyện ý.

Sau khi ăn uống no nê tất nhiên là "căng da bụng mà chùng da mắt". Lai Á Vương sau khi chờ thức ăn tiêu hóa trong dạ dày xong liền tìm một chỗ để ngủ. Có điều trong hang đá này ngoài phiến đá có trải thảm lông kia thì chỉ còn nền đất lạnh lẽo thôi a.

-"Ngươi sẽ không có ý định ngủ dưới đất chứ?"

-"Không ngủ dưới đất chẳng lẽ lại ngủ với ngươi. Quốc Vương ta trời đất không sợ, sợ thì nền đất lạnh lẽo." - Lai Á Vương từng lời rõ ràng nói, hoàn toàn không nhớ ra bản thân trời không sợ đất không sợ nhưng lần đầu vừa nhìn thấy bạch thú đã sợ đến tái cả mặt, chân tay run rẩy không đứng vững.

Đằng Tử Bạch tỏ vẻ hiểu mà gật đầu, nhưng vẫn nói:

-"Được rồi đừng kiêu ngạo nữa, mau lên đây ngủ với ta."

-"Ngươi nằm mơ đi, ta thà ngủ nền đất chứ cũng không ngủ với người thú như ngươi."

-"Là do ngươi nói đấy." - Đằng Tử Bạch hết cách với Lai Á Vương, đành một mình nằm trên thảm lông âm áp mà ngủ.

Lai Á Vương "hừ" một tiếng, đem lá cây trải dưới nền đất rồi nằm co ro ngủ. Âm thầm quyết tâm sẽ không ngủ chung với nam nhân vô số tội kia. Lạnh bao nhiêu y cũng có thể chịu được.

Mạnh miệng cho thật nhiều thì mặt dày cũng thật nhiều, bởi vì quá lạnh không thể nào chợp mắt. Ai đó nửa đêm lén lút trèo lên phiến đá có trải thảm lông, bị người ta "vô tình" ôm cũng không dám động đậy vì sợ bị phát hiện, sau đó cứ thế dần chìm vào giấc ngủ.

Không biết rằng khóe môi người ta nhẹ nhàng cong lên thành nụ cười, "vô tình" ôm chặt thêm một chút, thầm nghĩ đêm nay có thể ngủ ngon rồi.