Chương 2

Người kia vốn chưa tìm được lý do vì sao mình lại đem áp Lai Á Vương dưới thân, chỉ biết rằng nếu đêm nay không ăn sạch sành sanh nam nhân câu dẫn người này, chắc chắn sẽ hối hận cả đời.

-"Ưʍ... Ta... nóng quá..."

Y phục vướng víu không biết từ khi nào đã nằm gọn dưới đất, hai cơ thể nam nhân trần trụi tại một chỗ quấn quýt, môi lưỡi triền miên không dứt.

Lai Á Vương muốn chiếm thế chủ động, nhưng từ đầu đã bị người kia áp chặt dưới thân không thể động tay động chân được. Lần đầu tiên bị người hôn đến tê dại đầu lưỡi, môi còn bị cắn cho chảy máu.

-"Ưʍ..."

Khó chịu ngứa ngáy gần như sắp bùng nổ, Lai A Vương bản thân không thể chịu nổi nữa, giọng khàn khàn nói:

-"Được rồi... ha... ngươi mau nằm xuống chổng mông lên."

Từng chữ một không thừa không thiếu lọt vào tai khiến người kia lập tức đen mặt nghĩ mình có vừa nghe nhầm hay không, có chút tức giận hỏi lại:

-"Ngươi nói cái gì?"

Nhưng mà tiếc rằng Lai Á Vương không có nhận ra sự tức giận đó, còn nói:

-"Ngươi còn không nghe rõ? Mau chổng mông lên để ta thao ngươi, nhanh lên."

Người kia hít sâu vào một hơi, cũng không có tức giận nữa, chỉ thấy khóe môi hắn cong lên tạo thành nụ cười vô cùng nguy hiểm, hơi cúi thấp đầu tại vành tai Lai Á Vương cắn nhẹ, giọng nói trầm thấp thổi vào tai:

-"Thì ra ngươi nôn nóng đến như vậy."

-"Còn không nôn nóng? Ta khó chịu sắp chết rồi. Mau mau chổng mông lên, nếu làm tốt khi trở về cung ta nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi."

-"Hảo."

Người kia gật đầu, lập tức cầm hai chân của Lai Á Vương đè trước ngực y.

Lai Á Vương có chút giật mình mà không kịp trở mông, chưa kịp hỏi "Ngươi muốn làm gì?" thân dưới đã truyền đến cơn đau nhứt chưa bao giờ trải qua, cảm giác như cơ thể vừa vì xé toạc.

-"Aaaaaaaaaaa!!!"

Đau đến tái cả mặt, Lai Á Vương còn nghĩ mình vừa xuống địa ngục, thật sự chỉ muốn một đao chém chết người trước mặt.

-"Ngươi... khốn khϊếp... ta sẽ gϊếŧ ngươi... aaaaa!!! Không được cử động... mau rút thứ dơ bẩn kia ra khỏi người ta..."

-"Thì ra vẫn còn nhiều sức lực để mắng ta như vậy. Ta đã quá nhẹ tay rồi."

Thắt lưng không báo trước đẩy về phía trước, tức giận tất nhiên vẫn chưa nguôi, nói:

-"Ngươi muốn thao ai?"

Lai Á Vương toàn thân đều run rẩy thành một đoàn, ngay cả giọng nói cũng không được rõ ràng:

-"Ta... ta muốn thao chết cả nhà ngươi... thường nhân khốn khϊếp... ta nhất định... nhất định sẽ tru di tam tộc ngươi... ta... aaaaaaaaa!!!"

-"Hảo. Để xem ngươi có còn mạng để làm những việc đó hay không?"

Mặc kệ máu từ huyệt động chảy ra, người kia không chút lưu tình hai tay giữ chặt lấy thắt lưng Lai Á Vương, bắt đầu luận động từng đợt mạnh mẽ. Côn ŧᏂịŧ xuyên thẳng vào bên trong rồi rút ra, mang theo dịch ruột non hòa cùng máu tươi.

Lai Á Vương ngay cả khi hoàng hậu qua đời cũng kiên cường mà không rơi một giọt nước mắt, nhưng giờ đây nước mắt như không nghe lời mà tuôn xuống, đau đớn kêu lên:

-"Ta... ta đau quá..."

-"Ngươi biết đau rồi sao?"

-"Ta... thật sự rất đau... hức... hức..." – hoàn toàn không nhận ra bộ dáng của mình hiện tại khó coi như thế nào, Lai Á Vương nước mắt rơi xuống như thiếu nữ bị người bắt nạt, bởi vì trong đầu hay thân thể hiện tại không cảm giác được gì ngoài đau nhức đến chết đi sống lại.

-"Ngươi..." – người kia chính là không hiểu sao trái tim mình lại đập nhanh như thế này, cũng không biết điều gì đang chi phối, cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt ấm nóng của Lai Á Vương, giọng nói có phần an ủi:

-"Đừng khóc..."

-"Đau muốn chết còn không cho ta khóc? Ngươi... "

-"Ngươi sẽ hết đau ngay thôi." – không tự chủ hôn lên môi Lai Á Vương, đầu lưỡi vươn ra quấn lấy đầu lưỡi vô thức phối hợp, thắt lưng nhẹ nhàng đưa đẩy, mỗi lần rút ra hay đâm vào đều ma sát với vách tràng bích mẫn cảm. Dịch ruột non càng thêm phân bố dần mang đến cảm giác khó tả.

-"Ưʍ..."

Nụ hôn dần rơi xuống hõm cổ của Lai Á Vương, hôn lên khuôn ngực bằng phẳng. Mặc dù không có mềm mại như nữ nhân nhưng không hiểu sao hôn lại càng muốn hôn, nhìn thấy hai đầṳ ѵú hồng hồng đã cứng lên, suy nghĩ không kịp đã đem ngậm vào miệng, đầu lưỡi cùng răng phối hợp liên tục dày vò.

Lai Á Vương cảm giác như các dây thần kinh đều tê dại, vừa khó chịu lại vừa yêu thích:

-"A... thật kì quái... ưʍ... ahhh... ta..."

-"Ngươi thích không?"

Lai Á Vương lắc đầu, lắp bắp nói:

-"Ta... ta không biết..."

-"Tin tưởng ta... ta sẽ làm cho ngươi thoải mái hơn nữa."

Người kia biết Lai Á Vương đã dần thích nghi được, thắt lưng đưa đẩy nhanh hơn. Côn ŧᏂịŧ nhẫn nhịn đã muốn nổ tung xuyên vào đến tận gốc rồi rút ra, qυყ đầυ mài qua từng điểm mẫm cảm trong huyệt động, cảm thụ thịt huyệt như cái miệng nhỏ cắn lấy côn ŧᏂịŧ không buông. Trong đầu không ngừng cảm thán "Cái mông của nam nhân cũng thoải mái như thế này sao?". Thật sự là khiến hắn muốn phát điên rồi.

Lai Á Vương đầu óc mơ hồ không rõ mọi chuyện, kɧoáı ©ảʍ xông tới đánh ập đau nhức. Rốt cuộc cảm giác này là như thế nào chứ, không hiểu sao rất thoải mái, nhưng vẫn chưa đủ.

-"Ta... ta... muốn..."

-"Nói ra, ta đáp ứng ngươi."

-"Ta không biết... ahhh... ưʍ... ta không biết..." – chính xác cũng không biết mình muốn cái gì sao có thể nói ra, Lai Á Vương nước mắt lại rơi xuống.

Người kia lập tức hôn hôn lên môi y, ôn nhu nói:

-"Được rồi tiểu dâʍ đãиɠ, đừng lấy nước mắt ra dọa ta."

-"Ta không phải là tiểu dâʍ đãиɠ, ta là quốc vương... ahhh..."

Người kia không vừa lòng vung đánh hai cái liên tiếp lên mông Lai Á Vương, nói:

-"Quốc vương cái rắm. Ta muốn gọi ngươi là gì thì gọi cái đó. Dám ý kiến?"

-"Ta... ta là Lai Á Vương..."

-"Hừ, vậy đổi lại gọi ngươi là tiểu Vương, như thế đã vừa lòng?"

-"Ta... không biết..."

-"Bớt bày ra bộ mặt dâʍ đãиɠ đi, cẩn thận ta thao chết ngươi. Nhớ kỹ tên ta Đằng Tử Bạch."

Lời nói vừa dứt thắt lưng cũng không yên phận mà tiếp tục việc còn dang dở, côn ŧᏂịŧ thô to một trận xoay chuyển trong tiểu huyệt mềm ướt, không biết từ khi nào dịch ruột non đã tiết ta làm nhớp nháp cả nơi giao hợp, mùi vị tìиɧ ɖu͙© liên tục chạy thẳng vào mũi kí©h thí©ɧ mỗi tế bào thân kinh. Đằng Tử Bạch điên cuồng xỏ xuyên tiểu huyệt của người dưới thân, chưa bao giờ việc làʍ t̠ìиɦ lại khiến hắn mất kiểm soát như thế này.

Nhìn đôi môi bị mình cắn đến sưng đỏ kia không ngừng mấp máy rêи ɾỉ, lại bắt lấy mà hôn. Đằng Tử Bạch trước giờ làʍ t̠ìиɦ chưa bao giừ hôn đối phương, bởi vì nghĩ làʍ t̠ìиɦ chỉ là vốn thỏa mãn du͙© vọиɠ không hơn không kém, nhất là làʍ t̠ìиɦ với một người sẽ không bao giờ có lần thứ hai, kì động dục mỗi lần đều kéo dài, nên hắn cũng không muốn mỗi ngày đều dùng lại thứ mình đã dùng qua, ngoài kia không thiếu nữ nhân tự nguyện dân mình lên cho hắn. Tìиɧ ɖu͙© chứ không có thứ tồn tại là tình yêu, Đằng Tử Bạch nhìn thấy ca ca cùng đệ đệ của mình suốt ngày bên cạnh yêu đương cái gì gọi là ý trung nhân, hắn cũng chưa nghĩ ra mình cũng trở thành như thế, mỗi ngày đều nói ra những lời yêu đương buồn nôn còn nuông chiều người kia hết mực, thật sự là chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra với hắn đi, vừa nghĩ đến đã lập tức rùng mình rồi.

Nhưng mà hiện tại, Đằng Tử Bạch không cảm thấy hôn một nam nhân là rất ghê tởm ngược lại còn hôn rất lâu rất sâu, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, còn không ngại nuốt lấy nước bọt của đối phương. Hắn có hay không bị mất trí a?

-"Ư... thoải mái quá... ngươi... thật sâu bên trong... ahhh... ưʍ..." – Lai Á Vương không ngừng rêи ɾỉ, thật sự đầu óc hiện tại không tỉnh táo nên mới nói ra những lời thật lòng như thế.

-"Thật sự thoải mái sao? Có muốn côn ŧᏂịŧ của ta tiếp tục thao ngươi không?"

-"Muốn... ta muốn..."

-"Gọi ta thao ngươi..."

-"Ta... ta..."

-"Ngươi không nghe lời?"

Côn ŧᏂịŧ có ý định muốn lý khai khỏi huyệt động, Lai Á Vương lập tức sợ hãi ôm lấy hắn, gật gật đầu:

-"Ta gọi ta gọi..."

-"Dễ nghe một chút..."

-"Ta muốn... thao ta..."

-"Muốn gì thao ngươi? Ta ra ngoài bắt con linh cẩu vào thao ngươi được không?"

-"Không. Muốn ngươi.... Muốn ngươi thao ta... Tử Bạch..."

Trái tim không ngừng đập nhanh như muốn nổ tung đến nơi, Đằng Tử Bạch trong đầu chỉ duy nhất một suy nghĩ muốn chiếm giữ người dưới thân, nhất định mỗi ngày đều thao cho y kêu khóc gọi tên hắn.

-"Được." – đầu lưỡi tại vành tai mẫn cảm của Lai Á Vương liếʍ một đường, sau đó chính là tìиɧ ɖu͙© chiếm đóng, thắt lưng hoạt động không kiểm soát.

-"Ahhh... ư... ta... ahhh..."

Lai Á Vương cả thân thể đều đưa đẩy theo tiết tấu của Đằng Tử Bạch, hai chân từ khi nào đã mở rộng giao phó Đằng Tử Bạch dùng côn ŧᏂịŧ yêu thương. Cổ họng không ngừng bật ra những âm thanh rêи ɾỉ đánh thẳng vào tâm trí Đằng Tử Bạch, khắp cơ thể từ trên xuống dưới không một nơi nào là không được hắn hôn cắn, vết ửng đỏ lưu lại như muốn đánh dấu chủ quyền.

-"Tiểu Vương... tiểu Vương của ta... gọi tên ta đi..."

-"Ahh... Tử Bạch... ư... ngươi sâu qua rồi... ta... ta không được mất..."

Không nhịn được mà bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, Lai Á Vương vừa trải qua kɧoáı ©ảʍ điên cuồng thân thể đã không còn chút sức sống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng thích tiểu huyệt lại thập phần co rút cắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ đang chôn sâu bên trong. Khiến cho Đằng Tử Bạch hít sâu vào một hơi đánh lên mông Lai Á Vương, nói:

-"Dâʍ đãиɠ... muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân đến mức đó sao?"

-"Ta... ta không có..." – Lai Á Vương yếu ớt nói, lần đầu tiên trong đời bày ra khuôn mặt vô cùng ủy khuất. Nếu người nhìn vào có nghĩ đây chính là quốc vương uy nghiêm hằng ngày mà bọn họ kính sợ hay không a?

-"Còn dám làm nũng, tiểu dâʍ đãиɠ ngươi yên tâm, đêm nay ta nhất định sẽ cho ngươi ăn no."

-"Ta... ưʍ... ahhh... lại sâu quá rồi... ư... ngươi... ngươi nhẹ một chút."

-"Hừ..."

Giữ đúng lời hứa mà "cho Lai Á Vương ăn no". Đằng Tử Bạch đem y lăn lộn đến thân thể đau nhức, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng không biết bao nhiêu lần phóng thích sâu bên trong huyệt động.

Suốt một đêm, tiếng rêи ɾỉ thở dốc cùng thanh âm giao hợp không ngừng phát ra từ sâu bên trong hang đá, thật sự muốn phá hỏng giấc ngủ của thú lớn nhỏ trong rừng a...

---

Thật sự đến tận trưa hôm sau, Lai Á Vương mới có đủ khí lực để mở mắt ra, đập vào mặt đầu tiên chính là l*иg ngực trần trụi của ai đó, không phải là nhấp nhô mềm mại như nữ nhân mà là bằng phẳng cứng rắn như là của... nam nhân? Lai Á Vương tỉnh táo mà giật mình, theo quán tính mà ngồi dậy, nhưng từ mông lại đột ngột truyền đến cảm giác đau nhức như muốn bất tỉnh, Lai Á Vương không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đến khi nhìn thấy nam nhân đang nằm bên cạnh, đại não ngay tức khắc hoạt động, Lai Á Vương nhớ ra mọi chuyện xảy ra đêm qua, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ xót, y như thế nào lại bị một nam nhân thao? Mà chính y cũng không tự chủ mà thuận theo hắn?

Đằng Tử Bạch mắt nhắm mắt mở mà tỉnh dậy, không nhận ra Lai Á Vương đang ánh mắt hoảng hốt cùng tức giận nhìn hắn, còn nói:

-"Tiểu dâʍ đãиɠ... lại tỉnh dậy sớm như vậy a?"

Hắn vừa gọi ta là cái gì? To gan! Tội đáng muôn chết còn chưa nhận. Còn dám gọi ta bằng cái tiểu...

Mặc kệ đau nhức như thế nào, nhanh chóng lấy y phục tùy tiện mặc vào, Lai Á Vương thật sự tức giận đến run rẩy.

-"Tiểu dâʍ đãиɠ..."

-"Câm miệng cho ta!"

-"Hay. Còn dám mắng ta." – Đằng Tử Bạch không vừa lòng đứng dậy, nhìn thấy Lai Á Vương vội vàng mặc y phục muốn rời đi, lập tức giữ tay y lại, hỏi:

-"Ngươi muốn đi đâu?"

Lai Á Vương trong lúc tức giận liền vùng tay Đằng Tử Bạch ra, mắt nhìn thấy con dao nhỏ được vắt lên tường đá không nghĩ nhiều mà vươn tay lấy, đối với Đằng Tử Bạch nói:

-"Nếu ngươi còn dám động vào ta. Ta sẽ gϊếŧ ngươi."

-"Được rồi, ngươi bớt làm loạn đi." – Đằng Tử Bạch một bước tiến đến ôm lấy Lai Á Vương, nhưng chưa kịp nói lời nào bả vai đã truyền đến cơn đau nhức, mùi máu tanh nồng không chần chừ chạy thẳng vào mũi.

-"Ngươi..." – Đằng Tử Bạch muốn giữ tay Lai Á Vương lại nhưng y lại mang theo tức giận mà ấn con dao xuống, toàn bộ lưỡi dao sắc nhọn dài bằng một gang tay đều găm vào bả vai Đằng Tử Bạch.

Đằng Tử Bạch đau đến chảy cả mồ hôi, liền đẩy Lai Á Vương qua một bên mà chạy ra khỏi hang đá.

Lai Á Vương đến khi nhận ra mình vừa gây ra chuyện gì mà không khỏi hoảng sợ, nhìn máu tươi dính đầy trên tay chỉ vì tức giận gây ra. Y trước giờ chưa bao giờ làm người khác bị thương một cách vô cớ, nhưng mà tên đó, hắn đã phạm trọng tội sao có thể tha thứ?

Dù sao như vậy cũng là trừng phạt thích đáng dành cho hắn, nhân lúc hắn vừa ra ngoài. Y phải ra khỏi đây.

Lấy hết y phục của mình dưới đất mặc vào cẩn thận, Lai Á Vương bây giờ để ý lại chân tay của mình đều được băng bó cẩn thận, y bị thương?

Nhớ lại nhưng vẫn chưa nhớ hết, Lai Á Vương tiếp tục hồi tưởng thêm một lần nữa, nhớ ra y bị té xuống vách núi, được nam nhân đó cứu đưa về hang đá, vết thương? Y đã lấy nhai túy hương rồi đắp vào vết thương. Cũng vì vậy đã trúng dược. Hắn đã giúp y sao? Nhưng y chính là người bị thao. Việc này không phải là rất đáng giận hay sao? Chỉ có điều Lai Á Vương cũng nhớ lại chính mình lúc đó cũng rất tận hưởng. Tóm gọn lại mọi chuyện, y là người sai?

Lai Á Vương hiện tại không biết làm gì cho hợp tình hợp lý, cuối cùng vẫn là lần theo vết máu mà tìm nam nhân đáng chết kia. Hừ! Cái này có được gọi là ngu ngốc không?

Đi theo vết máu nhỏ giọt nhưng vừa qua những tán cây đã bị mất dấu, Lai Á Vương không hiểu người kia chạy đi đâu, mà lúc nãy hình như hắn cũng không có mặc y phục a. Lỡ ai đó thấy được chắc chắn sẽ coi hắn là biếи ŧɦái.

Lai Á Vương lắc lắc đầu, tự nhiên y lại nghĩ nhiều về hắn làm cái gì? Hay là hắn cũng quay lại hang đá rồi đi. Vừa định quay đi lại nghe thấy tiếng "Hừ... hừ..." không quá lớn truyền đến bên tai, Lai Á Vương nghĩ là nam nhân kia nên nhanh chóng vén tán cây đi tìm hắn, nhưng mà tiếc rằng không phải là nam nhân, mà là linh cẩu.

Rốt cuộc y có thù gì với đám linh cẩu này chứ? Trong tay không có vũ khí lại còn đang bị thương, Lai Á Vương biết mình chắc chắn không thể chống lại từng bước từng bước đi lùi về phía sau, nhưng chưa được vài bước thì lại thấy đám linh cẩu đi lùi lại, Lai Á Vương nghĩ đám linh cẩu đó cũng biết sợ y chăng? Xem ra chúng mày cũng biết điều. Hừ!

Ném cho đám linh cẩu cái trừng mắt cảnh cáo, Lai Á Vương thong thả quay... người... té tại chỗ.

Còn không phải trước mặt y là yêu quái còn đáng sợ hơn đám linh cẩu kia. Chính là bạch thú hôm qua.

Lai Á Vương một bên linh cẩu một bên bạch thú, không biết cuối cùng bản thân sẽ trở thành bữa ăn cho bên nào? Thầm nghĩ cuộc đời của quốc vương Lai Mạch Cổ Quốc đã qua bao nhiêu mùa khoai chưa bao giờ xui xẻo đến mức này. Thật sự là quá thảm rồi!