Chương 7: Đại Quốc tướng Bùi Trinh

Biết mình đã bị nhận ra, Kiều Mật vô cùng ngoan ngoãn làm tổ trên chăn lụa từ Ba Tư tiến cống. Đôi mắt mèo trong trẻo như đá quý khẽ chớp, nàng thử vươn một móng vuốt, chạm đến mu bàn tay của Bùi Trinh.

Vuốt mèo trắng như nhung, đệm thịt màu hồng phấn, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu mê người. Bùi Trinh đoán là nàng lẻn ra, hắn trở tay nắm lấy vuốt mèo đang định lùi về, nhẹ nhàng nhéo.

"Để ta đoán xem, hiện tại Nhϊếp Chính Vương chắc là đang tìm ngươi khắp nơi?"

Một câu hỏi, nhưng từ miệng hắn lại đạm mạc như một câu trần thuật. Dưới quan ngọc đẹp đẽ là gương mặt tuấn mỹ, ý cười ưu nhã, rồi lại lộ ra một phần nghiền ngẫm.

"Meooo!" Tai mèo hồng nhạt đáng yêu run nhẹ, tiếng kêu mềm mại yếu ớt cầu xin. Chỉ có nàng đáng thương tu vi không đủ, sau khi biến về bản thể không thể nói tiếng người.

Ý cười trên mặt Bùi Trinh càng sâu, hắn híp đôi mắt ôn hòa, nói: "Chỉ vừa mới ra cửa cung thôi, lúc này về vẫn còn kịp..."

Hắn muốn đưa nàng về?

"Meo!"

Kiều Mật giương cao giọng, nháy mắt dựng lông, nhào vào lòng Bùi Trinh. Hương vị trên người hắn rất khác Cảnh Tông, là hương lan nhàn nhạt thư thái, mà trên người Cảnh Tông vĩnh viễn là mùi Long Tiên Hương lành lạnh mang theo lệ khí.

Sự thật chứng minh, bán manh làm nũng cũng là một biện phảp bảo toàn tính mạng. Tuy Bùi Trinh không muốn đắc tội Cảnh Tông nhưng cũng không thắng nổi Kiều Mật dụi loạn. Hắn sờ lên đầu nhỏ xù xù trong khuỷu tay, đành thở dài một hơi.

"Mang ngươi hồi phủ vậy."

"Meo!"

Dưới đại chưởng đang dịu dàng vuốt ve, Kiều Mật vội ngẩng mặt mèo, đồng tử tỏa sáng hoan hô một tiếng. Bùi Trinh bất đắc dĩ, chỉ chỉ mũi nhỏ hồng nhạt lả lướt kia.

...

Phủ Quốc tướng không nằm ở đại lộ Huyền Vũ tập trung nhiều gia đình quyền quý, mà là trên đường Thanh Vân vốn bình dân hơn. Ban đêm ở Cảnh Quốc không có lệnh cấm, đến nửa đêm đường Thanh Vân vẫn còn ngựa xe như nước, chợ đêm nhộn nhịp.

Ngay lúc này, Kiều Mật dùng đôi vuốt mèo lay cửa sổ, hai chân phía sau nỗ lực nhón lên để nhìn ngắm khung cảnh náo nhiệt bên ngoài, Nhϊếp Chính Vương cao quý vốn dĩ sẽ không dắt nàng đến những nơi như này. Bùi Trinh ở một bên, có thiện ý xốc lên màn xe hoa lệ dày nặng để nàng thấy rõ hơn, còn thỉnh thoảng vuốt ve đuôi mèo múa may của nàng.

"Nếu thích, ta dẫn ngươi xuống đi dạo một chút?"

Vừa hay cỗ kiệu đến trước một quán cá nướng, mùi cá tỏa ra bốn phía, Kiều Mật lập tức hưng phấn kêu lên. Nàng ngửa mặt mèo nhỏ đáng yêu nhìn chằm chằm Bùi Trinh, ý tứ cầu xin không nói cũng biết.

"Meo meo!"

Trước khi xuyên không, Kiều Mật rất thích ăn cá, dù là hấp, kho tàu hay nướng than nàng đều thích, sau khi biến thành mèo, niềm đam mê đó càng mãnh liệt. Thế nhưng Cảnh Tông ác độc lại không thích ăn cá, thậm chí một chút mùi cũng không ngửi nổi. Thân là sủng vật như nàng vì vậy mà cũng không có cá ăn.

Còn nhớ mùa đông năm ấy nàng đang chơi tuyết trong vườn ngự uyển, thấy đám cá chép tung tăng màu mỡ trong hồ Vị Ương quanh năm chưa từng đóng băng, nhất thời không khống chế được bản tính, lập tức nhảy vào hồ, bị một đám cá vô tình quẫy đuôi khiến mặt sưng vù không nói, còn kèm chút bị nước hồ đông chết.

Cuối cùng, thái y từng người phải ra sức cứu cái mạng mèo của nàng, Cảnh Tông lại ghét bỏ mùi cá trên người nàng, còn không ôm nàng suốt một tháng!

...

Bùi Trinh ôm Kiều Mật ngồi xuống quán nướng nhỏ đơn sơ, hắn ưu nhã quyền quý, thanh cao tựa trong tranh, có vẻ cực kỳ không hợp khung cảnh chợ đêm ầm ĩ, nhưng hắn cũng không quan tâm, ý cười trên gương mặt đạm nhiên vẫn chưa giảm.

Bà chủ mặc bố y bưng cá nướng, chậm rãi tiến lại, gương mặt thanh tú đỏ bừng. Nếu không có thị vệ ngăn cản, Kiều Mật sợ rằng giây tiếp theo nàng ta sẽ trực tiếp nhào vào lòng Bùi Trinh mất.

"Meooo~ Meo!"

Cá lớn được nướng vàng da giòn rụm, trên rắc đủ loại gia vị, mùi hương tỏa ra bốn phía dụ Kiều Mật vội đứng lên từ trong ngực Bùi Trinh, lay lay cái bàn, miêu đồng nhìn chằm chằm vào đĩa cá.

"Đừng nóng vội."

Thanh âm mát lạnh của Bùi Trinh từ đỉnh đầu nàng truyền đến. Hắn bắt lấy vuốt mèo đang định thò vào thịt cá, còn rút ra một đôi đũa, gắp một miếng cá đặt vào đĩa, cẩn thận lựa xương, sau đó mới kẹp lên đưa đến miệng Kiều Mật đang thè chiếc lưỡi phấn nộn.

"Ăn đi."

Kiều Mật ngây ngốc nhìn. Hắn thanh quý như trăng, ý cười trong mắt lại ấm áp như thái dương sau ngọ, vô cùng say đắm lòng người. Nàng nhất thời chìm vào nụ cười nhẹ nhàng tựa hồng hạc bay* của hắn, miếng cá đầu tiên cũng chưa nếm ra được hương vị gì, lung tung nuốt xuống.

*Bản convert là mạt phiên nhược kinh hồng, ta không biết dịch sao cho mượt, giữ nguyên cũng khó hiểu :v



"Sao lại ngây người rồi? Không phải lúc nãy còn kêu gào muốn ăn cá?"

Hắn vươn một lóng tay chỉ chỉ trán nàng, Kiều Mật mới bừng tỉnh. Mỗi lần dùng bữa với Cảnh Tông, những việc này đều do cung nữ làm, chỉ có những lần hiếm hoi tâm trạng cực tốt hắn mới đích thân đút cho nàng. Tuy nhiên, Cảnh Tông vẫn còn kém xa Bùi Trinh cẩn thận ôn nhu như bây giờ...

"Meo~"

Kiều Mật liếʍ khóe miệng dính dầu, nếu không phải lúc hóa thân sẽ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nàng nhất định phải biến thành người, hảo hảo hưởng thụ cả quá trình được nam thần đút ăn!

Giảiquyết xong một bàn đầy cá, bụng nhỏ của Kiều Mật đã căng cứng. Cái bụng tròn trịa hồng nhạt lộ ra dưới lớp lông tơ trắng mịn, lười nhác nằm trên đệm mềm trong kiệu, từ từ ném đuôi mèo, tùy ý để Bùi Trinh lau miệng cho nàng.

"Chưa từng nghĩ đến ngươi có thể ăn mạnh như vậy, ban ngày nhìn lại rất mảnh khảnh."

Nếu lời này bị Cảnh Tông nghe được, nhất định hắn sẽ khịt mũi coi thường. Miêu Nhi nhà hắn kể từ ngày ngậm về, hắn đã hao hết bao tâm tư nuôi dưỡng? Nàng khi mặc váy áo quả thật nhỏ bé đáng yêu, nhưng một khi cởi ra chính là lả lướt hấp dẫn, dù là ngực to hay mông vểnh đều vuốt cực kỳ sướиɠ tay.