Chương 6: Miêu Nhi chạy trốn

Kiều Mật ngàn vạn lần không nghĩ tới, ưu nhã ôn nhuận như Bùi Quốc tướng quân mà bản thể lại là sư tử, nàng tò mò nhìn thêm vài lần.

Bên kia Bùi Trinh được quan lễ*, thật ra Cảnh Tông cũng chưa từng làm khó hắn, thậm chí còn cho cung nhân ban tòa. Bọn họ một bên là bá vương, một bên là trung thần, nhiều năm qua thế như nước với lửa. Hiện tại, quần thần hướng lên thiên điện đề cập bao giờ Thiếu Đế tự mình chấp chính, phe phái hai bên thường tranh luận đến mặt đỏ tai hồng.

*Quan lễ: ban mũ



"Theo quân báo truyền lại từ tất Nam Châu, Dạ Quốc đã liên quân với Ma tộc, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ xâm lấn Cảnh Quốc. Thỉnh Nhϊếp Chính Vương triệu tập Oai Vũ quân đến chống đỡ."

Ma tộc? Kiều Mật đã nghe tên bọn họ từ lâu. Ở thế giới cổ đại này, vạn thú có thể hóa thân thành người, rất nhiều Thú tộc vì cường đại mà tu luyện thuật pháp, do nóng vội mà hơn phân nửa sẽ tẩu hỏa nhập ma, đọa vào ma đạo, thất lạc thần trí trở thành vũ khí gϊếŧ người.

Hai năm trước, Ma tộc từng tiến công vào biên giới Cảnh Quốc nhưng bị Oai Vũ quân của Cảnh Tông đánh tan tác, từ đó về sau biến mất không còn tung tích.

Cảnh Tông vốn không đặt kẻ bại trận vào mắt, đồng tử màu nâu lạnh lẽo hơi nheo lại, ánh mắt đảo qua quân báo từ Nam Châu, trầm giọng: "Không đáng lo, cử Phong Chúc lĩnh năm vạn Kim Báo quân, tiến đến Nam Châu phòng ngự."

Nghe vậy, Bùi Trinh nheo lại đôi mắt ôn hòa, nói: "Ma tộc tiêu vong quả thật không cần lo lắng, nhưng Dạ Quốc... nghe đồn Dạ Lân là nhân vật cực kỳ lợi hại, vạn lần không thể thiếu cảnh giác."

Kiều Mật chưa từng nghe qua cái tên đó, vội túm lấy long bào của Cảnh Dương, nhỏ giọng hỏi: "Dạ Lân là ai? Hoàng đế Dạ Quốc sao?"

Cảnh Dương ngơ ngác nhìn bàn tay trắng nõn trên long bào huyền sắc của mình, trực giác tim đập cực nhanh, lặng lẽ trả lời: "Không, hắn là nhi tử thứ ba của Hoàng đế Dạ Quốc, hiện giờ đã là Thái Tử."

Kiều Mật gật đầu, lại hết sức chăm chú nhìn Bùi Trinh.

"Vậy sao? Lão già Dạ Huyên vốn đã bất tài, ta lại muốn nhìn xem nhi tử của hắn lợi hại như thế nào?" Cảnh Tông liên tục cười lạnh, nghiền ngẫm nói.

...

"Tiểu thư, Nhϊếp Chính Vương đã phân phó, chừng nào xong mới có thể trở về Huyền Thiên Điện." Cung nữ chưởng sự nhìn Kiều Mật đang nằm bò trên án tử đàn, lãnh khốc vô tình nhắc nhở.

Vốn chạng vạng Kiều Mật và Cảnh Dương đã chép xong một quyển sách, lúc Cảnh Tông kiểm tra, hắn nắm phần của Cảnh Dương trong tay, mắt cũng chưa chớp lập tức biến nó thành tro tàn, vô nhân tính bỏ lại Kiều Mật đi mất.

Kiều Mật sờ bụng nhỏ kêu ùng ục, ba năm qua mới lần đầu nếm trải cái gì gọi là đói. Nàng chớp đôi mắt long lanh, đáng thương nhìn cung nữ xinh đẹp kia.

"Tỷ tỷ, ta đói quá..."

"Huyền Thiên Điện đã chuẩn bị bữa tối, thỉnh tiểu thư chép xong sớm một chút." Nói cách khác, chưa xong thì đừng mong trở về, ngay cả bữa tối cũng đừng hòng ăn.

Nhìn cung nữ chưởng sự quơ quơ cây thước Cảnh Tông để lại, khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Mật trở nên bực dọc, bút lông trong tay hận không thể hóa thành cây đao, cho rằng trang giấy là mặt Cảnh Tông, chém lung tung một hồi.

Trong lúc ấy, Cảnh Dương cũng đến nhiều lần, lại bị Cấm Vệ quân của Cảnh Tông chặn trở về, ngăn không cho vào điện gặp Kiều Mật. Thừa dịp cung nữ bưng trà, hắn ghé vào hiên cửa sổ, lặng lẽ nói với Kiều Mật mấy câu.

"Kiều Kiều, ngươi cứ lo chép đi, rồi sẽ xong nhanh thôi. Ta ở đại điện bên cạnh chờ ngươi."

Trải qua chuyện hồi chiều, hai người đã thành lập quan hệ hữu nghị tốt đẹp. Đối với cái tên Cảnh Dương đặt cho nàng, Kiều Mật còn rất thích. Nàng vươn mặt nhỏ nhìn Thiếu đế Cảnh Dương đang núp dưới song cửa sổ, trong cơn buồn khổ nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.

"Cảm ơn ngươi, A Dương ~"

Đợi cho Cảnh Dương lưu luyến rời đi, cung nữ kia vẫn chưa thấy trở về. Kiều Mật ném bút trong tay, chạy ngay đến cửa sổ, nhìn ra hành lang bên ngoài. Không có ai cả, chỉ có cấm quân thỉnh thoảng đi tuần tra.

Đồng tử đen láy chợt xẹt lên một tia giảo hoạt, nàng quay đầu nhìn án thư sách chất chồng, chửi mắng Cảnh Tông một hồi. Cho rằng nàng sẽ ngồi yên trong cái đại điện trống rỗng này á? Không bao giờ...

Khi cung nữ bưng trà trở về, trong điện sớm đã không còn thân ảnh của Kiều Mật. Ngự Long Điện tức khắc loạn như một nồi cháo, huy động tìm kiếm khắp nơi, nhưng chỉ tìm thấy bộ xiêm y của Kiều Mật trên hành lang tối mờ, còn người lại chẳng biết đi đâu.

"Còn không mau bẩm báo Nhϊếp Chính Vương!"

...

Duyên phận thật kỳ diệu, Kiều Mật không thể không cảm khái trời cao vẫn chiếu cố nàng. Hóa thành bản thể trốn ra từ Ngự Long Điện, nàng vậy mà đánh bậy đánh bạ chạy vào trong tiền điện, còn không cẩn thận chui vào trong kiệu của Bùi Quốc tướng.

Lúc Bùi Trinh bắt được nàng từ giữa đám gối mềm, cỗ kiệu đã ra tới cửa cung.

Bùi Trinh nâng tiểu miêu nhi trắng tinh như hồ ly trong tay, ý cười trên gương mặt ôn nhuận vẫn chưa giảm. Trong cỗ kiệu xa hoa có đốt nến, dưới ánh sáng, đôi đồng tử đen láy của miêu nhi phá lệ trong trẻo, một đôi tai mèo khẽ run, đáng thương nhìn hắn.

"Meo~"

"Sao ngươi lại chạy ra?"

Hắn tự nhiên biết đây là mèo nhà ai, có thể nuôi một con mèo xinh đẹp đến vậy, cũng chỉ có Cảnh Tông. Nhớ đến thiếu nữ tai mèo hồi chiều, hắn vội đặt nàng lên đệm mềm bên cạnh.