Chương 8: Nhϊếp Chính Vương giá lâm

Kiều Mật chơi vui đến quên cả trời đất, hận không thể ở lại luôn Quốc tướng phủ. Có Bùi Trinh chăm sóc như vậy, mỗi ngày trôi qua thật tiêu dao tự tại, cũng không cần bị lão băng sơn biếи ŧɦái Cảnh Tông bóc lột.

Đáng tiếc, tưởng tượng thì tốt đẹp, hiện thực lại vô cùng tàn khốc.

Quá giờ Hợi, trời đêm trong vắt đầy sao, xe ngựa đã đến Quốc tướng phủ. Bùi Trinh ôm Kiều Mật mơ màng sắp ngủ, chậm rãi xuống kiệu, tiếng ngọc bội va vào nhau thanh thúy, nhìn tai mèo của Kiều Mật hơi run, hắn vội duỗi tay xoa đầu Miêu nhi đang gối lên cánh tay mình.

"Chủ tử, vẫn nên đưa nàng hồi cung thôi."

Cận vệ Lộc Nghiêm tiến lên, khuyên can một câu. Hắn đi theo Bùi Trinh nhiều năm, thường hay ra vào trong cung, lời đồn Nhϊếp Chính Vương sủng mèo hơn mạng hắn nghe cũng không phiền lắm, nhưng thấy Nhϊếp Chính Vương ôm Miêu nhi tham dự quốc yến cùng triều nghị nhiều lần, hiện giờ nàng kỳ quái chạy đến Bùi Trinh, nếu không nhanh trả nàng về, lấy tính tình Cảnh Tông chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình.

"Hôm nay trên điện người mới đề cập chuyện Thiếu Đế tự mình chấp chính, Nhϊếp Chính Vương chỉ sợ đã bực mình. Lỡ như hắn nhân việc Miêu nhi này định tội cho chủ tử..."

Bùi Trinh phất phất tay, ý bảo hắn không cần nói nữa. Miêu nhi trong ngực đã ngủ say, đại chưởng mềm nhẹ vuốt ve dọc theo lông tơ mềm hoạt trắng tinh của nàng, càng sờ càng thích, khó trách ngày thường Cảnh Tông đi đâu cũng ôm nàng.

Trong đầu không biết sao bỗng nhớ đến bóng hình xinh đẹp trong Ngự Long Điện hồi chiều, thiếu nữ đáng yêu, má đào ửng hồng, môi anh đào không tô mà đỏ như hoa xuân, đôi mắt sáng trong như vầng trăng mùa thu...

"Kiều Kiều?" Hình như hắn nghe thấy bệ hạ gọi nàng như vậy.

Bùi Trinh khoan thai đi đến thềm đá trước cửa phủ, đầu phố xa xa truyền đến âm thanh ồn ào, thính lực tộc sư tử từ trước đến nay đều lợi hại, tiếng vó ngựa như xé nát màn đêm, phá lệ chói tai.

Nhìn Kiều Mật đang ngọt ngào ngủ say trong lòng, ánh mắt ôn hòa của hắn hiện lên thất vọng nhàn nhạt.

"Hắn xem trọng ngươi như vậy, bây giờ phải làm sao đây?"

...

Cảnh Tông nhϊếp chính nhiều năm, sớm đã là vua không ngai, trong tay nắm binh quyền, ngoại trừ Oai Vũ quân, lợi hại nhất còn có đội quân giáp sắt gồm năm ngàn Cấm quân, hàng năm đi theo vương giá. Bọn họ đều là thân binh*, đa phần là các dũng sĩ xuất thân từ Báo tộc dũng mãnh, theo Cảnh Tông thời trẻ nam chinh bắc chiến, chém gϊếŧ nơi sa trường, làm mấy kinh đô nghe tiếng là sợ vỡ mật.

*thân binh: lính được tuyển chọn kĩ lưỡng để đảm bảo tính hiệu quả và lòng trung thành.

Đêm hôm khuya khoắt, phủ đệ bị đội quân giáp sắt bao vây, nhưng thái độ Bùi Trinh vẫn vân đạm phong khinh, nếu là người khác e đã sợ mất mật.

Ngự giá của Nhϊếp Chính Vương cực kỳ xa hoa, bốn mươi lực sĩ nâng long liễn như một tòa điện nhỏ, bốn phía giăng kín màn che, dưới bốn góc hiên rồng bay treo đèn bát bảo cung đình. Cỗ kiệu nện bước chỉnh tề giữa mấy ngàn giáp sắt quân, cuối cùng ngừng ở cửa Bùi phủ.

"Nhϊếp Chính Vương đêm khuya giá lâm tướng phủ, không biết có chuyện gì quan trọng?"

Từ khi Cấm quân xuất hiện Kiều Mật đã bừng tỉnh, hiện tại nàng làm ổ trong ngực Bùi Trinh, trái tim mèo nhỏ bé bất an cực kỳ. Cảnh Tông có thể dàn trận to như vậy tới tìm nàng, chút nữa trở về, kết cục ra sao không cần bàn cãi nữa.

"Bùi tướng ôm mèo của bổn vương, biết rõ còn cố hỏi ư."

Sau một lúc lâu, trong ngự liễn mới truyền ra tiếng Cảnh Tông cười lạnh, nham hiểm hung ác vạn năm bất biến, khiến gió đêm thoải mái thanh tân càng thêm rét lạnh.

Kiều Mật chạm chạm vuốt thịt vào lòng bàn tay Bùi Trinh, ý bảo hắn thả nàng xuống. Hôm nay nàng chạy trốn trước, còn dám đi ăn cá nướng, nếu không đầu hàng với Cảnh Tông sớm... quan trọng nhất là, nàng không thể liên lụy Bùi Trinh.

Nhẹ nhàng thả Miêu nhi xuống mặt đất, Bùi Trinh còn chưa rút tay về, Kiều Mật đã ném đuôi chạy về phía ngự liễn, còn không quên quay đầu nhìn Bùi Trinh trước cửa phủ. Dưới đèn l*иg u ám, thân hình thon dài như ngọc của hắn, thế nhưng có vẻ cô đơn.

"Meo~" Cảm ơn ngươi!

(Kang: còn liếc mắt đưa tình với trai nữa má :v )

Chưa biết Bùi Trinh có nghe rõ thanh âm của nàng hay không, một cỗ lực lượng đáng sợ từ ngự liễn đã ập đến. Kiều Mật thậm chí còn không kịp phát ra tiếng, lúc lấy lại tinh thần đã bị Cảnh Tông bắt ở trong tay.

Tình hình bây giờ rất nguy hiểm, cổ Kiều Mật bị xách lên, dưới ánh sáng từ dạ minh châu, ánh mắt Cảnh Tông nhìn nàng vô cùng âm trầm, thân mèo nhỏ nhắn của nàng theo bản năng run rẩy.

"Meo..."

Cảnh Tông làm lơ tiếng cầu xin yếu ớt của nàng, cười như không cười nói: "Thích chơi với A Dương thì thôi, làm sao mà cả Bùi Trinh cũng hợp mắt nàng?"

Kiều Mật sợ nhất hắn dùng giọng điệu này nói chuyện, hàm răng cắn chặt có chút hoảng, đồng tử đảo quanh không dám nhìn thẳng mắt hắn, chỉ dám ngắm mái tóc bạc được cố định bởi mũ kim long, nhỏ giọng kêu meo meo.

"Chỉ là phạt nàng chút thôi, vậy mà dám chơi trò mất tích, còn nhảy vào lòng Bùi Trinh. Nếu ta không đến đón nàng, có phải cũng định không cần ta?"

Hai ngón tay cứng cáp thon dài tóm lấy cổ mèo, rõ ràng nhìn rất mạnh nhưng lực trong tay hắn lại nhẹ như tờ giấy. Hắn cười lạnh quơ quơ Miêu nhi đang nhu thuận nhắm mắt, mũi ngửi được mùi cá nhàn nhạt, hai ngón tay buông lỏng, ném nàng lên thảm lông màu đen bên sườn.

Kiều Mật không chịu được lăn một vòng trên thảm lông tinh xảo, nếu là ngày thường, nhất định nàng sẽ phẫn nộ xù lông với Cảnh Tông, nhưng lúc này hiển nhiên không thể.

Bốn vuốt mèo rón rén đến gần, gác lên gối dựa vàng ròng thật lớn, dẫm lên huyền sa bào giác thêu rồng của Cảnh Tông, đem đầu nhỏ cọ cọ bên ngọc đái* của hắn.

*ngọc đái: đai lưng có đính hạt ngọc.

Thật ra lời cuối cùng của hắn đã dọa đến nàng, không hiểu sao nghe có mùi ghen tuông?

Ảo giác rồi, khẩu khí này Nhϊếp Chính Vương tuyệt đối không nên có.

"Còn không mau biến trở về."

Đẩy ra cái đầu trắng như tuyết của nàng, lần này thái độ của hắn khác thường, không giúp nàng mà bắt nàng tự hóa thân. Kiều Mật thoáng chần chờ vài giây, lúc ánh mắt âm hàn của hắn quét qua, giật mình một cái, nhanh chóng meo lên một tiếng.

Bạch quang hiện ra!