Chương 23: Hoàng thẩm mẫu tương lai

Thu săn năm ngoái Cảnh Tông có dắt Kiều Mật theo, đương nhiên năm nay cũng không ngoại lệ. Buổi chiều không có lớp, Cảnh Dương dẫn Kiều Mật về Ngự Long Điện. Ngự giá mới đến Hoa Thanh Cung đã có người đến truyền ý chỉ của Nhϊếp Chính Vương.

"Bệ hạ, Nhϊếp Chính Vương cùng Bùi tướng đang ở Chiếu Lệnh Uyển, hiện giờ mời ngài qua đó."

Kiều Mật ngồi ở mặt sau cỗ kiệu, vốn đang thưởng thức quạt mẫu đơn vàng trong tay, nghe thấy hai chữ "Bùi Trinh", đôi mày đẹp của nàng nhướng lên, con ngươi đen bóng chuyển động, trong trẻo nói: "Ta đi với."

Thái giám truyền lời kia lập tức cười đồng ý: "Nhϊếp Chính Vương cũng đã dặn, nếu là Kiều tiểu thư muốn đi thì cũng mời qua."

Kiều Mật mỉm cười tươi tắn. Cảnh Dương ngồi trên long liễn liếc thấy lúm đồng tiền duyên dáng của nàng, lúc quay đầu lại, tuấn nhan che dưới rèm ngọc hoàng kim đã hiện lên sắc tối không rõ, ngón tay trắng như ngọc bấu chặt vào tay vịn đầu rồng bên cạnh.

"Vậy qua đó đi."

...

Kiều Mật cực kỳ thích đến chơi ở Chiếu Lệnh Uyển. Đừng nhìn Cảnh Quốc thống lĩnh bởi Thú tộc, luận về hưởng thụ là ăn chơi tới bến đố ai sánh kịp. Mỗi Chiếu Lệnh Uyển kia đã chiếm một góc trong cung, diện tích rất lớn, quy tụ đủ các kiểu lâm viên kiến trúc, kỳ hoa dị thảo, chim muông thú quý từ khắp nơi trên thiên hạ.

Quả thật là cảnh vạn viên chi viên.

Dưới chân bước nhanh, Kiều Mật hái một đóa sen hồng trong hồ ôm vào lòng. Lúc nàng xoay người lại mới nhìn ra sắc mặt Cảnh Dương không tốt lắm. Hắn đang nhìn tấm biển vàng phía trên trụ hoa, hình như có chút do dự.

"Bệ hạ làm sao vậy? Chúng ta mau vào thôi."

Gương mặt góc cạnh tú khí của Cảnh Dương bỗng hiện lên vài ý cười kỳ quái, khác xa dáng vẻ ngượng ngùng ngây thơ ngày nào. Kiều Mật trừng mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm.

"A Dương không sao chứ?"

Thân là bằng hữu, Kiều Mật quan tâm hỏi.

"Kiều Kiều, đi thôi."

Vung tay áo long bào, hắn dẫn đầu bước vào, để lại một hàng cung nữ thái giám và Kiều Mật đang ngẩn người sau lưng. Nàng không đuổi kịp, nhìn thân ảnh thiếu niên ngày càng xa, có chút mơ hồ gãi tai mèo.

"Tiểu tử này bị sao thế?"

Kiều Mật vào Chiếu Lệnh Uyển rồi mới biết được nguyên do.

Trong Tây Uyển điện bao phủ bởi một rừng trúc, ngoại trừ Cảnh Tông cùng Bùi Trinh đang ngồi còn có hai người khác, là một lão nhân râu ria xồm xàm cùng một thiếu nữ xinh đẹp mỹ mạo.

Lão nhân kia Kiều Mật đã gặp qua trong triều, là Tả Tư Mã Vương Hành Lang, còn thiếu nữ mặc váy hồng bên cạnh... Kiều Mật hai mắt tỏa sáng, ngoan ngoãn quá ta ~ Lần đầu nàng nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp nhường này. Khuôn mặt thanh nhã thoát tục, thân hình yểu điệu phong tư...

Đánh giá một hồi xong, Kiều Mật hồi thần, cuối cùng cũng rõ mười mươi --- ra là lôi kéo làm thân nha.

"Đứng ngốc ở đó làm chi, còn không mau qua đây."

Cảnh Tông cao ngạo nhấp nháy hàng mi cong dài, vẫy tay về phía Kiều Mật. Tiểu miêu nhi ôm đóa sen trong tay, đi từng bước nhỏ đến. Đầu thu chưa nóng, do thể chất Kiều Mật khác với người thường nên cái trán trơn bóng đã lấm tấm mồ hôi.

"Vương gia ~"

Kiều Mật mới ngồi xuống, đóa sen trong ngực đã bị Cảnh Tông quẳng cho cung nữ phía sau, ngược lại hắn đặt chiếc ly mã não vào tay nàng. Nước trà hơi lạnh, bên trên nổi lơ lửng mộc lan và hoa hồng. Mới uống một ngụm, Kiều Mật đã thoải mái, tai mèo run nhẹ.

Khuôn mặt tinh xảo ngẩng lên nở nụ cười với Cảnh Tông, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, cả hàm răng trắng như ngọc cũng lộ ra.

Bùi Trinh ngồi đối diện thấy hết màn này, ánh mắt lạnh nhạt hơi gợn sóng. Lúc nãy Cảnh Tông vừa vào điện đã lệnh người chuẩn bị ly trà hoa này, còn dặn khoan hẳn thêm vụn băng mà để trà tự lạnh lại. Thì ra là để dành cho Kiều Mật.

Ai cũng nói Cảnh Tông âm ngoan độc ác, là một vương gia nhẫn tâm vô tình. Xem ra kỳ thật không phải vậy.

Kiều Mật thừa dịp uống trà trộm ngắm Bùi Trinh ở đối diện, không khéo bắt gặp ý cười ôn nhu của Quốc tướng, tức khắc tâm nhảy dựng. Ngày ấy cây hoa bị Cảnh Tông biến thành một đống chất thải công nghiệp, nàng giận dữ chạy về Huyền Thiên Điện xong, liên tiếp mấy ngày không ra khỏi cửa cung, cho nên đã lâu không gặp nam thần.

Hôm nay Bùi Trinh vẫn là một thân triều phục đỏ tím, tuấn dật như ngọc, khí chất ôn nho nhất phái...

Bỗng nhiên, tai mèo bị một bàn tay lạnh lẽo chụp được. Kiều Mật cả kinh buông ly mã não trong tay nhìn Cảnh Tông. Ngón tay dài của hắn xoa nhẹ, mơ hồ mang theo chút lực khiến nàng hơi đau.

Đồng tử màu nâu như có ý cười lạnh giá, Kiều Mật bị hắn nhìn đến lạnh cả người.

Đến nữa, lại ăn dấm rồi...

Tay nhỏ trắng trẻo tóm lấy đại chưởng trên đầu, Kiều Mật dựa vào Cảnh Tông đang tỏa lệ khí mờ mờ, cọ cọ cánh tay hắn mới xem như an ủi được con hổ lớn này. Nhìn sang thiếu nữ vẫn luôn cụp mắt sau lưng Cảnh Dương, nàng nhẹ hỏi.

"Vương gia, vị cô nương này là?"

Cảnh Tông lười biếng dựa vào tay vịn bàn long tử kim, tay cầm cổ tay Kiều Mật thưởng thức, môi mỏng hơi cong lên: "Là cháu gái Vương Tư Mã, Mật Nhi cảm thấy Vương cô nương có xứng với bệ hạ không?"

Hắn vừa hỏi, cách đó không xa Cảnh Dương và Vương cô nương đồng loạt ngẩng đầu. Vương cô nương xấu hổ thì thôi đi, đằng này ánh mắt của Cảnh Dương làm Kiều Mật có chút ăn không tiêu. Khó trách lúc nãy hắn do dự không vui, phỏng chừng đã sớm biết bản thân bị an bài.

Nói đến cũng tội, là một thân đế vương, triều chính bị hoàng thúc nắm trong tay còn chưa tính, giờ ngay cả hôn sự cũng không được làm chủ.

"Khụ khụ, Vương cô nương đương nhiên không tồi, bất quá việc chung thân đại sự còn phải xem hai người có nguyện ý hay không..."

Nàng chỉ có thể giúp Cảnh Dương đến mức này thôi.

"Tiểu Kiều cô nương nói đúng, tộc Vương Tư Mã xuất thân từ Đông Sơn hỏa hồ, cũng là danh môn. Nghe nói Vương cô nương tinh thông thuật pháp từ nhỏ, rất có tài văn chương, cũng khá hợp vị trí Hoàng hậu. Chỉ là bệ hạ vẫn chưa tự mình chấp chính, nếu thật sự lập con gái Vương gia làm hậu e là hơi sớm, mong Nhϊếp Chính Vương cân nhắc lại."

Bùi Trinh nói năng lưu loát, dễ nghe chính là tán đồng Vương cô nương kia không tồi, khó nghe chính là phản đối việc Cảnh Tông muốn chọn nàng làm hậu.

Lại nhìn Vương Tư Mã mới vừa rồi còn mỉm cười, giờ đã đen mặt, Kiều Mật nhớ đến binh mã Cảnh Quốc đều do Cảnh Tông khống chế, mà Tả Tư Mã Vương Hành Lang là người của Cảnh Tông. Nếu thật sự lập Vương gia nữ tử làm hậu, sợ là cả đời Cảnh Dương sẽ không thoát nổi vận mệnh bù nhìn.

Bùi Trinh thân là trung thần, đương nhiên sẽ đứng mũi chịu sào không chấp thuận.

"Bổn vương có nói muốn chọn Vương thị nữ làm hậu sao? A Dương hiện giờ tuổi không còn nhỏ, hậu cung vắng bóng. Bổn vương thân là hoàng thúc, há có thể ngồi không mặc kệ. Sau thu săn cứ sắc phong Vương thị làm Quý Phi đi." Cảnh Tông trầm thấp cười.

Cái này, Bùi Trinh không có lý do cự tuyệt.

"Mật Nhi thấy thế nào? Dù sao tương lai nàng sẽ là hoàng thẩm mẫu của A Dương nha."

Kiều Mật: "..."

Bùi Trinh: "!!!"

Cảnh Dương: "-_-"