Chương 3

"Lợi hại, mũi thật nhạy bén." Hàn Vi cười híp mắt, "Cậu là người đầu tiên đoán đúng mùi hương của tôi, rất nhiều người căn bản ngửi không ra."

"Anh giấu nó đi."

“Cái này cậu cũng biết a, omega lợi hại như vậy sao?” Hàn Vi cảm thấy đã lâu không có cùng omega tiếp xúc. "Nếu để lộ ra bên ngoài, vì thế nên ức chế nó lại, Hơn nữa cậu là một omega, tin tức tố của tôi sẽ ảnh hưởng đến cậu. À đúng rồi, tôi sẽ yêu cầu Vũ Sơ hết sức áp chế bản thân lại."

"Của anh, tôi không để ý."

"Ha ha, cậu thật khách sáo quá, Omega mà, tùy ý một chút đi." Nói xong, Hàn Vi đóng cửa lại.

Ngay khi anh trở về phòng, Bùi Vũ Sơ đã dính lấy anh, ôm lấy eo thon của Hàn Vi và hôn dọc theo cổ anh. Hương hoa hồng nồng nàn quyến rũ tản ra, từng lớp cánh hoa bao lấy Hàn Vi.

Họ đã không gặp nhau gần nửa năm, Bùi Vũ Sơ nhớ Hàn Vi từ nửa người trên đến nửa người dưới, hắn cũng đã cứng rồi.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© áp sát vào hoa huyệt qua hai lớp quần áo mỏng, cho đến khi lớp quần áo áp sát vào nhau, cọ sát vào nhau, bông hoa nhỏ nước bắn ra ướŧ áŧ.

Cơ thể của Hàn Vi nhớ Bùi Vũ Sơ, nhưng trong lòng anh lại không có hứng thú.

Trên lầu là người được nhà nước phân cho Bùi Vũ Sơ, là một omega có độ tương xứng cao, xinh đẹp xuất chúng. Một thần tượng hàng đầu với một ngôi sao điện ảnh là một sự kết hợp hoàn hảo về mọi mặt. Một người chỉ ở hạng 18 như anh không xứng đáng đứng bên cạnh họ.

Thật khó để nói không bị cám dỗ.

Nghĩ đến đây, Hàn Vi cảm giác trở nên thanh tỉnh. Tình yêu và du͙© vọиɠ là không thể tách rời. Vào buổi sáng, anh còn xem buổi hòa nhạc của Bùi Vũ Sơ, vừa xem vừa nghĩ về hắn, nhưng bây giờ anh lại thấy rất bồn chồn chỉ muốn ở một mình.

Nhưng Bùi Vũ Sơ rõ ràng không cùng tần số với anh, và tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là làm lành với người vợ mà hắn đã không gặp trong nửa năm.

Hàn Vi thiếu cảm giác hứng thú, nhưng lại không thể vào lúc này mà biểu hiện ra, anh vươn tay nắm lấy mông của Bùi Vũ Sơ, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của bạn trai, nhẹ nhàng nói: "Vũ Sơ, hôm nay em không được khỏe, em giúp anh bằng bàn tay nhé."

Đôi mắt của Bùi Vũ Sơ giống như một con nai bị lạc bên dòng suối, ướŧ áŧ nhìn chằm chằm vào Hàn Vi, khiến da đầu anh tê dại, biết rằng ngày hôm nay sẽ không dễ dàng.

"Dùng miệng, em dùng miệng."

Bùi Vũ Sơ xoa vai Hàn Vi, làm nũng: "Hàn Vi, em không tin anh sao?"

Hàn Vi đêm nay tâm phòng thủ vô cùng mạnh, lấy độc trị độc: "Anh cho rằng em lừa anh?"

Bùi Vũ Sơ mím môi nhìn anh hồi lâu, thấy Hàn Vi không thay đổi ý định, mới miễn cưỡng phun ra chữ: "Được."

Hương hoa hồng dâng lên, như nhảy nhót lên hôn anh, lây nhiễm mọi ngóc ngách trên cơ thể anh. Dưới đầu gối là một tấm thảm mây mềm mại, Hàn Vi quỳ giữa hai chân hắn, mở khóa kéo, dươиɠ ѵậŧ của Bùi Vũ Sơ thò ra ngoài, nảy lên trên má anh, ấm áp ẩm ướt.

Cái thứ đồ này không phù hợp với sự trẻ trung thuần khiết của Bùi Vũ Sơ, mặc dù không biết đã làm chuyện đó bao nhiêu lần nhưng Hàn Vi vẫn không cảm thấy thoải mái. Anh khẽ cau mày, mở miệng, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ lên.

Nửa năm không gặp, tóc Hàn Vi đã dài ra, mềm mại rủ xuống sau tai, còn có đôi mắt như mèo, đuôi mắt hơi nhếch quyến rũ, giống như chưa nửa ngôi sao . Hương thơm dịu nhẹ của hoa trắng đan xen với hoa hồng. Bùi Vũ Sơ đẩy lên, qυყ đầυ chạm vào vòm miệng, khi Hàn Vi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt anh đã đẫm lệ.

Hàn Vi tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn tiếp tục liếʍ và cắn, cố gắng làm cho Bùi Vũ Sơ cảm thấy thoải mái. Bùi Vũ Sơ xoa má anh, cúi xuống, luồn tay vào trong quần áo, vuốt ve vòng eo thon thả của anh, giống như nếm thử đồ sứ đắt tiền, cẩn thận vuốt ve.