Chương 2

Chiếc đuôi dài mềm mại của con mèo rủ xuống từ cánh tay của Diệp Trí Phi.

Bầu không khí lúng túng một lúc, Hàn Vi nhìn Diệp Trí Phi, thăm dò hỏi: "Cậu có muốn ăn một chút không?"

Một tiếng "Meo" kêu lên, con mèo nhảy lên ghế sofa.

Vốn tưởng rằng Diệp Trí Phi sẽ từ chối, không ngờ cậu lại liếc nhìn Hàn Vi một cái, chậm rãi gật đầu rồi ngồi xuống.

Có lẽ vì sự thu hút tự nhiên của AO với nhau, Hàn Vi không ghét nổi Diệp Trí Phi, vì vậy anh chia món ăn cho cả hai sau đó xuống bắt đầu ăn từng miếng một.

Bùi Vũ Sơ phá vỡ sự im lặng, chủ động giới thiệu với Diệp Trí Phi: "Đây là bạn trai của tôi Hàn Vi, chúng tôi đã ở bên nhau bảy năm, em ấy cũng là một diễn viên."

Diệp Trí Phi gật đầu.

“Cậu không cần tự giới thiệu, chúng ta đều biết nhau.” Bùi Vũ Sơ lộ ra một nụ cười thương nghiệp, “Hy vọng tiếp theo chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

"Hợp tác vui vẻ."

Bốn chữ, vô cùng lạnh lùng. Diệp Trí Phi không biết là cố ý hay không, ánh mắt đảo qua Hàn Vi, rất nhanh lại rơi xuống thìa.

Để thể hiện sự "Trung thành" của mình, Bùi Vũ Sơ sau khi nói điều này đã ngừng nói chuyện với Diệp Trí Phi, nghiêm ngặt giữ khoảng cách với omega. Ăn xong, hắn nắm lấy tay Hàn Vĩ đi thẳng về phòng để sửa bản nhạc.

Trong một lúc, chỉ còn lại Hàn Vi, Diệp Trí Phi và con mèo của cậu ta ở trong nhà hàng.

Hàn Vi cảm thấy mình cũng là một nửa chủ nhà, nên dàn xếp ổn thỏa cho Diệp Trí Phi.

Căn phòng ở tầng ba vừa mới được dọn dẹp vài ngày trước, đồ đạc đã cũng được thay thế bằng đồ mới. Hàn Vi ban đầu không biết, nhưng bây giờ anh hoàn toàn hiểu ra.

Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt là sân nhỏ, vào cuối mùa xuân, cây cối cao thấp khác nhau, hoa hồng đỏ được trồng ngay ngắn trong bồn hoa, nụ đã nhú lên. Trên bãi cỏ, ghế xếp, dù che nắng, bàn và ghế sofa được đặt một cách ngẫu nhiên.

"Nếu như biết cậu tới, tôi sẽ thu dọn sạch sẽ một chút, trong sân hơi bừa bộn, Vũ Sơ không thích trong nhà này có người khác ở, hắn càng coi trọng không gian riêng tư của mình, cho nên không có thuê người giúp việc, sẽ có người đến quét dọn định kì, nhưng nếu cậu cần, cũng có thể mời một người về."

"Rất tốt," Diệp Trí Phi dừng một chút, "Ta cũng vậy."

"Dù sao, nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào, có thể hỏi tôi, hoặc bạn có thể hỏi ..." Hàn Vi ở trong lòng cũng không muốn Diệp Trí Phi liên lạc với bạn trai của anh, "Cậu cũng có thể hỏi Vũ Sơ, nhưng hắn thường xuyên không ở nhà, vì vậy có thể sẽ không biết."

Diệp Trí Phi nghe được ẩn ý bên trong,

nhẹ liếc Hàn Vi một cái: "Hỏi anh là được."

Hàn Vĩ ngượng ngùng cười cười.

Diệp Trí Phi trông có vẻ rất xa cách, nhưng thật ra lại dễ hòa đồng một cách bất ngờ, và thực sự là ... Rất xinh đẹp.

Cậu cứ đứng như vậy, không có gì đẹp cả, nhưng thứ đẹp nhất là đôi mắt, dù không cười cũng đong đầy tình cảm, vô tâm vô phế mà khiến người động lòng. Ngũ quan trên khuôn mặt vừa đẹp trai lại xinh đẹp, nhưng trên người lại tỏa ra khí tức lạnh lùng, nhìn ai cũng như rất hời hợt, gió thoảng qua không để lại dấu vết.

Gió chiều lướt qua gò má, mấy sợi tóc quăn rơi xuống, trong nháy mắt, xuân rừng nở rộ, nước suối róc rách chảy, lưu luyến không thể tả lay động. Hàn Vi sửng sốt trong giây lát.

"Hàn Vi."

“Ồ, nói đi.” Hàn Vi vỗ vỗ đầu của cậu.

“Khi tôi không ở đây, hãy giúp tôi chăm sóc nó.” Ánh mắt Diệp Trí Phi rơi xuống quả cầu nhỏ bằng lông dưới chân.

"Vật nhỏ, không có vấn đề, nó thật là đáng yêu."

"Cảm ơn."

"Được, vậy tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, có việc gì thì gọi tôi." Hàn Vi sảng khoái cười một tiếng.

Đang đi thì bất ngờ bị gọi lại.

"Lan dạ hương?"

"Cái gì?"

“Tin tức tố.” Diệp Trí Phi dừng lại, ánh mắt rơi trên cổ anh, “Lan dạ hương trắng.”