Chương 1

Mùi hoa hồng thơm ngào ngạt bất ngờ ập đến, là mùi hương quen thuộc của bạn trai.

Hôm nay lại có thêm một mùi mới

Lạnh lẽo lại xa cách, nhưng cẩn thận ngửi sẽ thấy có chút nhiệt tình ấm áp, giống như ngọn mai đỏ mọc lên từ tuyết sâu, cực lạnh mà cực đẹp.

Khí tức quyến rũ.

Là tin tức tố của omega.

Sao lại có omega?

Khi Bùi Vũ Sơ dẫn Diệp Trí Phi về nhà, trong tay của Hàn Vi đang bưng một bát canh từ trong bếp đi ra.

Khi hai đại minh tinh cùng đứng trong phòng khách, giống như khiến cho căn phòng sáng bừng lên.

Chỉ là tin tức tố lại là hai thái cực, một là hoa hồng đầu hạ, một là mai đỏ cuối đông, đều tự phải phóng ra, không hề có ý định thu liễm lại.

Diệp Trí Phi ôm mèo, ngoài đời còn đẹp hơn trên màn ảnh.

Nhưng bây giờ không phải lúc chiêm ngưỡng sắc đẹp.

Hàn Vi cau mày nhìn bạn trai Bùi Vũ Sơ: "Cậu ta là..."

Trên mặt Bùi Vũ Sơ lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Vi Vi, cậu ta là omega quốc gia phân cho anh."

Giống như một tiếng sấm cắt ngang mặt đất, não của Hàn Vi trở nên trống rỗng.

"Có ý gì? Anh nói cậu ta là gì của anh?"

Thất niên chi dương? Nɠɵạı ŧìиɧ mà cũng có thể trắng trợn như vậy sao?

Bùi Vũ Sơ cầm lấy bát súp trên tay, đặt lên bàn rồi bình tĩnh chặn lại để ngăn nó trở thành hung khí gϊếŧ người.

"Vi Vi, em cũng biết các quy định của đất nước rồi, không thể vi phạm pháp luật được." Bùi Vũ Sơ nhanh chóng giải thích, "Anh và Diệp Trí Phi, không cần giới thiệu nữa, đúng không? Anh và cậu ta thỏa thuận xong, sẽ tạm thời kết hôn một năm, sau một năm anh lập tức ly hôn, yên tâm, anh và cậu ta không có gì."

Vào buổi tối, bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, một đám mây lớn như bốc cháy tỏa ra và kéo dài về phía xa. Mặt trời đang lặn dần mở ra cảnh sắc thâm trầm, phản chiếu vào trong đôi mắt nai của Bùi Vũ Sơ.

Hàn Vi mềm lòng quay đầu đi. Không ngờ lại xảy ra chuyện máu chó như vậy, anh day day cái trán đau nhức: “Chuyện quan trọng như vậy sao không nói trước cho tôi biết?”

"Vừa rồi anh bận đi lưu diễn, ngủ không đủ giấc. Khoảng thời gian này anh nhất định sẽ ở bên em, Vi Vi, em đừng giận anh nhé?"

Bùi Vũ Sơ vòng tay qua eo anh, dụi đầu vào vai anh. Hương hoa hồng nồng đậm, giống như hàng ngàn ánh đèn đuổi theo trong buổi hòa nhạc, tất cả đều tập trung vào một mình anh. Như thể không phải đang truy đuổi theo anh, mà là để vây khốn anh lại.

Dù đã ở bên nhau bảy năm nhưng dù sao họ cũng đều là alpha, bị tin tức tố mạnh như vậy chèn ép, Hàn Vi theo bản năng có chút khó chịu, đẩy Bùi Vũ Sơ ra một chút. Tất nhiên, cải đẩy này không dùng bao nhiêu lực. Bùi Vũ Sơ cảm nhận được sự phản kháng yếu ớt của anh, nhưng không có ý định kiềm chế, ngược lại, ôm anh chặt hơn, gai của bông hồng tựa như đang đâm vào cơ thể của Hàn Vi.

Hàn Vĩ thở dài không nói gì. Từ khóe mắt liếc nhìn Diệp Trí Phi đang ở bên cạnh, người này vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, một người ở một mùa, mặt không chút biểu cảm.

Không lẽ đang chịu đựng sao? Đến anh còn có chút không thoải mái với tin tức tố của Bùi Vũ Sơ, chứ đừng nói đến omega có mức độ phù hợp cao.

Hàn Vi nhanh chóng tháo chiếc vòng ức chế của mình, đeo nó cho Bùi Vũ Sơ.

Chiếc vòng màu đen vẫn còn thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng.

Bùi Vũ Sơ bĩu môi: “Vi Vi, em làm gì vậy, ở nhà sao còn phải đeo thứ này?”

“Anh nói xem?” Hàn Vi rút tay đang ôm eo hắn ra, “Ăn cơm trước đi.”