****
Trên con đường đến Thành Roy.
Một cỗ xe ngựa màu trắng xa hoa được binh lính hộ tống đang không ngừng lao đi trong đêm.
Trong xe ngựa, hồng y giáo sĩ bị thương nặng nằm vật vờ trên tấm đệm.
Tiếng ho khàn đặc vang vọng trong khoang xe, nặng nề và áp lực khiến khoang xe vốn đã u ám càng thêm tối tăm.
Nữ y sĩ ngồi kế bên trông coi hồng y giáo sĩ nghe thấy tiếng liền đỡ lấy ông dậy, đưa bát thuốc đến miệng ông.
Hồng y giáo sĩ chống đỡ cầm lấy bát thuốc uống từng ngụm, đợi đến khi uống hết bát thuốc gương mặt trắng bệch đã hồng hào hơn đôi chút, ông ta thều thào hỏi nữ y sĩ.
"Đã đến đâu rồi…"
"Sắp tới Thành Roy rồi ạ." Nữ y sĩ đỡ ông nằm xuống, kê gối cho ông, kính cẩn báo.
"Thành Roy à.."
Ánh mắt hồng y giáo sĩ đâm chiêu, ông quay sang nhìn nữ y sĩ, nắm lấy tay cô.
"Arina, nghe lời ta nói, sau khi vào Thành Roy bẩm báo phó giám mục Jay về nơi này xong, thì hãy lập tức đem..khụ..đem tín quyền của ta đến đền Athena. Tuyệt đối..khụ, tuyệt đối không được để y thức tỉnh..khụ...khụ."
Thấy hồng y giáo sĩ kích động, nữ y sĩ được gọi là Arina nhanh nhẹn vuốt lưng ông ta.
"Ngài yên tâm, con đã viết thư gửi cho phó giám mục Jay rồi, chắc bây giờ đã đến nơi."
Nghe vậy hồng y giáo sĩ liền gật đầu, bàn tay run run lấy tín quyền nhét vào trong tay cô, khép tay cô lại giọng điệu nghiêm trọng dặn dò:
"Arina, nhất định tuyệt đối không được để y thức tỉnh, con..khụ... mới chính là niềm hy vọng...duy nhất của Thánh Điện!"
Nhìn ánh mắt chứa đầy sự kỳ vọng của hồng y giáo sĩ, nữ y sĩ cụm mắt xuống, vâng một tiếng.
Lúc này hồng y giáo sĩ mới yên lòng, an tâm nhắm mắt lại.
"Ta biết ta có thể tin tưởng con mà Arina, con chưa bao giờ...làm ta thất vọng cả."
Thấy hồng y giáo sĩ đã chìm sâu vào giấc ngủ, Arina nhẹ nhàng bưng lấy bát thuốc lùi ra ngoài.
Ngoài cửa xe ngựa, màn đêm đã phủ kính không gian thành một màu tối đen, chỉ còn ánh trăng lặng lẽ đang rọi xuống tán rừng rộng lớn, tạo ra vệt bóng trải dài trên mặt đường tựa như những nanh vuốt sắc nhọn đang vươn bàn tay của nó ra trực trào tóm lấy.
Nữ y sĩ liếc nhìn rừng cây tăm tối, cô kéo lấy tấm lụa trắng phủ trên đầu mình che đi gương mặt xinh đẹp, mái tóc vàng đẹp đẽ được tấm lụa trắng bao lại chỉ lộ ra đôi mắt sắc sảo lóe ra tia sáng bén nhọn.
Trong cơn gió lớn, chiếc khăn lụa phất phơ trong gió, phảng phất như điệu múa của Thánh Thần.
Mà cách đó không xa, trong lùm cây rậm rịt, từng cặp mắt xanh thẫm hiện lên trong bóng tối. Chăm chú mà dõi theo cô, hay đúng hơn là cỗ xe ngựa sau lưng cô.
Đêm ấy, tiếng quạ kêu lên như tiếng kêu của tử thần đang hát vang, gào rú trong cơn gió dữ.
Cả bầu trời chỉ toàn là lông vũ.
_________
"Tìm ra?"
Nam nhân cầm bức thư trong tay, hỏi chưởng linh mục.
"Vâng, theo nguồn tin là ở ngôi làng Ethereal nằm ở phía đông Đại Lục Leon." Chưởng linh mục cúi người.
Nam nhân trầm ngâm, gõ gõ lên bàn gỗ. Bỗng hắn ta đứng dậy, bước đi ra lan can trong phòng, nhìn cảnh đêm náo nhiệt bên dưới.
"Cho gọi ba giám mục phụ tá gấp rút chuẩn bị, chúng ta sẽ hộ tống Thánh nữ."
Nam nhân xoay bức thư trong tay, như suy nghĩ thảy tờ giấy vào chiếc bồn lửa bên cạnh, dặn thêm.
"Gọi thêm mười linh mục nữa lại đây, ta cần ít nhất là ba mươi binh sĩ đi theo họ."
Chưởng linh mục cúi đầu nhận lệnh nhanh chóng đi làm. Chừa lại nam nhân đang trầm tư nhìn những đức tin đang hô hào cầu phúc bên dưới, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn những con kiến đang chăm chỉ tồn tại.
"Aeon Aydemir… "
Nam nhân cười lạnh.
"Quả nhiên là một tên Vampire giả dối. Để ta xem, ngươi chuộc tội như thế nào."
Ngay lúc này, một giáo chúng vội vàng chạy vào, thần sắc hốt hoảng quỳ trước mặt Jay.
"Ngài Jay, không xong rồi, không xong rồi!"
Ánh mắt Jay chợt lạnh.
"Chuyện gì?"
"Xe của Thánh Nữ và Hồng y giáo sĩ, đã bị, đã bị tập kích." Giáo chúng run rẩy nói.
"Cái gì!!"
Chiếc bồn lửa bị hất văng ra, cháy phập phừng trên sàn, giáo chúng run sợ quỳ xuống, thành thật báo lại tình hình khi nãy.
Khoảng chừng mười phút trước, khi toàn giáo chúng nghe được mệnh lệnh của chưởng linh mục. Họ đã tất bật chuẩn bị chào đón đoàn xe của Thánh Nữ và Hồng y giáo sĩ.
Thế nhưng, người báo tin mà họ đã an bài đi trước họ một bước để thông tri cho đoàn của Hồng y giáo sĩ đã đột ngột quay trở lại.
Gã ta bảo rằng đoàn xe của Hồng y giáo sĩ đã bị địch nhân tập kích, có khoảng ít nhất là mười bốn tên.
Nhưng vì tầm nhìn bị địch nhân che khuất nên gã ta không rõ sống chết của Hồng y giáo sĩ và Thánh nữ như thế nào.
Nghe được tình hình, thần sắc của Jay tối lại trong chớp mắt, đôi mắt ẩn ẩn cơn tức giận.
"Tìm hiểu ra địch nhân là ai chưa?"
Giáo chúng sợ sệt, lắp bắp thốt:
"Vẫn chưa rõ là, là ai ạ, do trời khuya cộng thêm địch nhân cố che giấu, bọn con vẫn chưa xác nhận được là ai.."
"Vô dụng!"
Tiếng đập bàn vang lên khiến giáo chúng quỳ bên dưới kinh sợ, đầu cúi thấp xuống muốn dính luôn với mặt sàn.
Jay giận dữ quăng lệnh bài lên người giáo chúng, ra lệnh:
"Mau cho người đi hộ giá, nhất định không để Thánh Nữ xảy ra chuyện gì. Nếu chậm trễ mà Thánh nữ xảy ra chuyện gì thì các ngươi sẽ trở thành kẻ tội đồ với Thánh Điện."
Giáo chúng nhanh tay bắt lấy, cung sợ cúi đầu với Jay rồi nhanh chóng rời đi tuân theo mệnh lệnh.
Jay mặt mày tối sầm nhìn tấm sơ đồ trên bàn, xoay người bước ra cửa, lệnh cho thuộc hạ thông báo cho Chưởng giám mục về sự việc vừa rồi, còn mình thì vội vàng hướng về cửa chính điện báo tình hình cho giáo đoàn.
Tên khốn Vampire xảo trá, mong rằng sự việc lần này không liên quan tới ngươi.
Nếu không Jay Benedict ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận.
_______
Mà ngay lúc này, đằng xa chân trời, trong căn nhà nhỏ ấm áp, thiếu niên ngủ say trên chiếc giường bỗng chợt nhíu mày lại.
Cậu túm chặt lấy cái chăn cựa quậy tựa như đang phản kháng với cơn ác mộng đáng sợ nào đó, mồ hôi trên trán túa ra lăn dài trên thái dương khiến mái tóc cậu ướt đẫm.
Tiếng thở dốc nặng nề vang lên, cơn đau quặn lên khiến thiếu niên bấu chặt lấy vị trí tim mình, cuộn người lại, cắn răng phát ra tiếng nỉ non yếu ớt.
Vào lúc cậu sắp cắn rách môi mình vì đau đớn, một bàn tay chợt xuất hiện nhẹ nhàng áp lên cánh môi của cậu, tách bờ môi ra khỏi chiếc răng đang tàn phá kia, xoa dịu đi cơn đau đang hành hạ trong cơ thể cậu.
Bàn tay ấy dịu dàng vuốt ve gương mặt cậu, từ gò má đến khóe mắt ướŧ áŧ đang nhắm chặt lại run rẩy hàng mi vì cơn đau, bàn tay tiếc thương không thôi nhẹ lau đi khóe mắt của cậu rồi dịu dàng trượt xuống đôi gò má yêu thương mà ôm ấp lấy.
Cúi nhìn cánh môi xinh đẹp thường ngày hay mỉm cười nay lại nhợt nhạt đi, suýt bật cả máu vì vết cắn, bàn tay kiềm lòng không được xót xa chà nhẹ, âu yếm đôi môi ấy bằng hơi thở ấm áp.
Hơi ấm chậm rãi mà sâu lắng mang chút hương vị tanh nồng tiến thẳng vào khoang miệng thiếu niên, an ủi đi sự khó chịu trong người cậu, khiến cậu say mê mà chỉ tập trung vào hơi ấm ấy, đòi hỏi hơi ấm ấy nhiều thêm nữa.
Mãi cho đến khi xao động trong người trong dần lắng xuống, hơi ấm ấy mới nhẹ nhàng tách ra, hôn lên trán cậu rồi rời đi.
Để thiếu niên lần nữa yên ổn chìm vào giấc ngủ.
_______
Tác giả: Sắp chính thức gặp nhau rồi.