Chương 8

Chương 8______

Beyond đứng trên ngọn đồi nhìn về quãng trường.

Rõ là mặt trời ban trưa nhưng trên người anh ta lại không toát một giọt mồ hôi nào.

Annie đứng sau lưng, cô quay đầu hỏi Beyond.

"Quả nhiên dụ được ngài ra rồi. Xuống?"

Nhìn bóng người bên trong, Beyond khép hờ đôi mắt, anh nghiêng đầu nhìn Annie lắc nhẹ.

"Giờ chưa phải lúc."

Annie kinh ngạc, cô tức giận trừng anh: "Cái gì! Rõ ràng ngài ấy.."

"Annie!" Beyond nhìn Annie, ánh mắt âm trầm mà nghiêm nghị.

Annie siết chặt tay lại bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt Beyond. Chiếc sừng nhỏ ẩn hiện trong mái tóc đỏ như núi lửa.

Thấy được sự cố chấp của cô, Beyond thở dài, ôm lấy đầu cô chôn vào ngực mình.

"Annie, ta biết em nóng vội nhưng không phải bây giờ..."

"Hiện tại đã xác định được tình hình của ngài, chúng ta cần phải cẩn thận hơn, không thể phạm sai lầm lần nữa."

Annie run rẩy.

Beyond áp nhẹ hai tai cô nâng đầu cô lên, nhìn xuống.

"Em hiểu không?"

Annie im lặng, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt tĩnh lặng của anh rồi xoay người đi, chỉ để lại một khoảng không.

Đợi cô đi rồi, Beyond mới xoay đầu liếc nhìn bóng dáng bên trong quãng trường lần cuối.

"Chào mừng ngài thức tỉnh, vương của tôi."

Giọng nói vang lên khẽ khàng rồi im lặng, thân ảnh trên ngọn đồi biến mất không một bóng dáng, chỉ còn lại cái nắng rực rỡ của mặt trời.

__________

"Đã lâu không gặp Aeon Aydemir. Thật vui khi thấy ngươi quay trở lại."

Hồng y giáo sĩ nhìn người đàn ông tuấn mỹ đứng trên khán đài, nở nụ cười chào hỏi như người bạn lâu năm không gặp.

Aeon nhếch môi, thu hết biểu cảm giả dối kia vào đôi mắt đỏ sắc lạnh.

Một câu trả lời cũng không thèm đáp, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bức tượng nữ thần phía sau lưng các y sĩ, màu đỏ trong con ngươi dần lan ra khỏi tròng mắt.

Ầm! Tiếng nổ vang lên khiến các y sĩ giật mình tỉnh giấc.

Họ bàng hoàng kinh sợ chứng kiến bức tượng Nữ thần Ánh Sáng sừng sững cứ thể vỡ tan, từng tảng đá rơi xuống đập mạnh vào sàn, ngay cả lũ Gargouille trên không cũng như mất đi sức mạnh mà hóa đá toàn bộ, chúng rơi xuống đầu các y sĩ khiến tất cả phải hoảng hốt chạy tán loạn.

"Khôngg!!"

Nhìn bức tượng vỡ nát rơi xuống, hồng y giáo sĩ hoảng loạn chạy tới, bàn tay ông ta run lên loạng choạng giơ tay muốn chụp lấy chiếc đầu của Nữ thần.

Đáng tiếc, ngay khi chiếc đầu rơi xuống, từng mảng đá của gương mặt bức tượng rơi ra, lộ ra khoảng trống bên trong khiến khuôn mặt xinh đẹp của nữ thần dần biến dạng không còn nhìn ra hình dáng ban đầu.

Ánh mắt hồng y giáo sĩ dăng đầy tơ máu, không thể tin được mà sờ sờ gương mặt đã nứt toát chỉ còn lại vài mảnh vụn của nữ thần.

"Nữ thần, nữ thần đáng kính của thần."

Hồng y sĩ hằn giọng, đôi mắt ông ta chứa đầy thù hận nhìn về Aeon.

"Kẻ phỉ báng, Aeon Aydemir ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu. Tựa như trước kia, thần linh sẽ trừng phạt ngươi!!"

Aeon im lặng không để ý tới, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào nữ y sĩ đứng phía sau hồng y giáo sĩ.

Bắt gặp ánh mắt của Vampire, nữ y sĩ không hoảng sợ mà còn nghênh đón, đôi môi cô khẽ mỉm cười, yên lặng chào hỏi.

Aeon thu hồi tầm mắt lại, lướt qua vị hồng y giáo sĩ đang nổi trận lôi đình, rốt cuộc mở miệng.

"Thay ta chào hỏi Đức Cha của ngươi. Nói với hắn, điển tích sẽ lần nữa được ghi lại và lần này cái tên 𝑮𝒆𝒐𝒓𝒈𝒊𝒐𝒔 sẽ không còn nữa."

Trăm năm trước gã hiến tế thân mình để được Chúa ban phước, trăm năm sau hắn hiến tế trái tim để xoay chuyển thời gian.

Cuộc chiến này đã định sẵn là không thể vãn hồi. Trừ khi một trong hai phải bỏ mạng.

Hồng y giáo sĩ đứng sững lại.

Ông ta kinh hoàng trừng mắt nhìn Aeon. Cơn tức trong lòng ngực cuộn trào như muốn thiêu đốt hết ruột gan ông ta, cuối cùng ông ta nhịn không được nữa mà phun ra một ngụm máu.

Giọt máu nóng nhĩu xuống từng giọt trên mặt nền trắng tinh.

Mọi người hoảng sợ chạy tới đỡ lấy hồng y giáo sĩ đang lung lay sắp ngã nhưng bị ông ta gạt tay ra.

Ông ta nhìn chằm chặp vào Aeon, bàn tay dính máu run rẩy chỉ thẳng vào Vampire, miệng lẩm bẩm.

"Tên phỉ bảng...ngươi sẽ bị trừng phạt, sẽ bị trừng phạt!!!"

Nói rồi không chịu được nữa mà loạng choạng ngã xuống.

Các y sĩ nhanh chóng đỡ lấy hồng y giáo sĩ, đưa ông đi, hoàn toàn không còn chú tâm vô buổi lễ nữa.

Đằng sau đoàn người, trước khi rời khỏi quãng trường, nữ y sĩ khẽ liếc mắt nhìn thiếu niên trong ngực của vị Vampire đầy ẩn ý.

"Vương, còn họ thì sao?" Một bóng dáng xuất hiện sau lưng Aeon kính cẩn cúi đầu, ý tứ chỉ về người dân trong thị trấn.

Cuộc chiến nhìn hỗn loạn thế nhưng lại giống như không hề hấn gì với người dân trong thị trấn, chỉ là bất tỉnh mà ngã trên khán đài sau khi bức tượng vỡ nát, không có ai bị thương cả.

Aeon liếc nhìn khán đài, đầu hắn cúi xuống khẽ chạm vào trán Altin, nhìn cậu thật lâu, sau đó nghiêng người đưa cậu cho bề tôi phía sau.

"Ta không phải Vương của ngươi, giúp ta sắp xếp tốt cho em ấy."

Lời nói vừa dứt, thân ảnh cũng nhanh chóng biến mất.

Bề tôi yên lặng nhìn vào khoảng không, phân phó cho đám thuộc hạ, bản thân mình mình thì tự tay đem Altin và các bạn của cậu đi.

_________

Cơn đau nhức từ thái dương lan ra toàn thân làm Altin khó chịu cựa mình tỉnh dậy.

Đôi mắt cậu lờ mờ men ngủ bị ánh sáng chói mắt bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm khó chịu chảy cả nước mắt.

Đợi một lúc khi lấy lại được tiêu cự, Altin mới thấy rõ bản thân mình đang nằm sõng soài trên sopha, vài ly rượu và vỏ bia tán loạn xung quanh. Kế bên còn có Danl đang ngáy ngủ khò khò trên mặt bàn bên cạnh.

Altin khó hiểu mà nhìn quanh đây, thấy xa xa một số người dân đã uống đến say mềm, người nào người nấy cũng nằm vắt vẻo trên ghế, trên bàn, vài người còn vặt ra sàn nhà.

Altin vươn tay lay lay Danl dậy, cậu chàng ngủ đến ngon ngọt bị người lay tỉnh, phiền phức mà quơ tay loạn xạ, hòng đuổi người làm phiền mình ra rồi nghiêng đầu qua chỗ khác ngủ tiếp.

Altin im lặng, cậu liếc nhìn quanh rồi đứng dậy, cầm lấy cốc nước lạnh bên trên tạt vào mặt Danl.

"Khụ..khụ, tên khốn nào..!"

Danl giật người tỉnh dậy, cậu chàng tức giận tính đấm cho cái tên khốn tạt nước mình một trận nhưng vừa xoay mặt thấy là Altin thì dừng lại.

"Altin?"

Altin đặt cốc nước lên bàn, nghiêng đầu nhìn Danl.

"Tỉnh chưa?"

"Còn tỉnh chưa, thằng tồi nhà cậu, dám tạt nước lên mặt anh đây!"

Nhìn bộ dạng như kẻ vô tội của cậu, Danl vuốt tóc tức giận mắng chửi, giơ tay định trả thù lại thì bất ngờ nhìn hoàn cảnh xung quanh.

"Ơ, đây là đâu vậy, quán của Jenny à?"

Altin lắc đầu, có chút khó chịu mà ngã đầu ra phía sau.

"Quán rượu phố Willie, tớ chỉ nhớ hôm qua sau khi đến nhà thờ nghe giáo, mở mắt ra thì đã ở đây rồi."

Altin liếc nhìn quanh, nói tiếp.

"Xem ra hôm qua, sau khi tham dự lễ Tạ ơn chúng ta đã đi liên hoan, kết quả là một lũ say bí tỉ."

Danl gãi đầu, nhìn Jenny nằm như con cá muối trên quầy pha chế ở đằng kia thì chỉ đành chấp nhận giả thuyết này.

"Cho nên hôm qua do uống nhiều quá nên giờ cả đám đều lăn quay ra đất chả nhớ gì?"

"Ừ, chắc vậy." Altin chán nản đáp, đây là lần đầu tiên cậu say thành thế này.

"Chẹp, giờ sao." Danl uể oải chống cầm lên bàn, hỏi Altin.

"Nếu giờ tớ mà về thì chắc chắn sẽ bị dì truy hỏi."

"Tớ cũng không biết." Altn che mặt.

"Hay bọn mình thành thật thú nhận đi." Danl không chắc chắn quay qua đáp.

"Sau đó mỗi đứa ăn một chày cán bột lên đầu à?" Altin buông tay nhìn Danl như thằng ngốc.

Danl gãi gãi đầu, bỗng đôi mắt cu cậu nhìn thấy gì đó liền bật người dậy vui vẻ xoay sang nhìn Altin.

Altin khó hiểu dõi theo mắt Danl, cậu mở to mắt, như hiểu ra gì quay lại nhìn Danl.

Một nụ cười tươi tắn nở trên đôi môi cả hai.

__________

"Cho nên vì hôm qua Jenny thất tình nên cả hai đã ở lại an ủi thằng bé đến giờ mới về?"

Dì Bella nghi ngờ nhìn hai thằng nhóc nhà mình.

"Vâng, dì, tên đó bình thường nhìn mạnh mẽ vậy thôi chứ lúc thất tình khóc lóc ầm ĩ vô cùng. Con và Altin phải an ủi cậu ta dữ lắm mới nguôi ngoai đó."

Danl phóng đại mà huơ tay kể lể lại trận tâm sự nước sôi lửa bỏng hôm qua, còn không quên nhấn mạnh tình cảnh mãnh liệt của cậu và Altin.

"Dì không biết đâu, hôm qua nếu không phải Altin thông minh giấu hết rượu đi thì không biết tên đó còn uống đến mức nào. Tất cả là nhờ Altin đấy, đúng không Altin?"

Nói rồi như để chứng minh, Danl quay đầu nhìn Altin.

Altin ngay lập tức gật đầu, chứng tỏ câu chuyện cậu chàng kể là thật.

Quả thật so với Danl Bella càng tin Altin hơn, thấy cậu gật đầu thì mới buông bỏ nghi ngờ trong lòng.

Bà thở dài một hơi:

"Chậc, thật tội cho thằng bé, mong nó sẽ tốt lên. Cũng cực cho hai con rồi nhưng lần sau không được qua đêm nữa đâu đấy. Các con không biết ta lo lắng thế nào sao!"

Nhìn thấy bà đã tin, Altin nhanh chóng bắt lấy cơ hội ôm lấy bà làm nũng.

"Con biết mà dì Bella, tuyệt đối không có lần sau. Hôm qua bọn con cũng bất ngờ quá, không kịp báo cho dì một tiếng." Cậu quay sang ra hiệu với Danl.

Bắt lấy tín hiệu, Danl liền lập tức vỗ vỗ ngực cam đoan với dì Bella.

"Yên tâm đi dì. Lần này là lần cuối, nếu có lần sau con nhất định sẽ liều mạng chạy về báo cho dì."

Nghe cậu chàng nói, dì Bella liền trợn mắt, chỉ chỉ vào đầu cu cậu.

"Toàn là nói vớ vẩn, ai cần con liều mạng. Thay vì đứng đây nói nhảm mau nhanh cái chân vào dọn dẹp bàn ghế cho ta!"

Bị chỉ trán, Danl cười hề hề với dì Bella rồi nhanh chân chạy vào trong cửa hàng, để lại Altin thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy thấy rất có lỗi với cậu Jenny nhưng xem như đây là trả công cho việc bọn tớ đem cậu về nhà đi!

Alin trong lòng mặc niệm giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng rồi nhanh chóng đi theo Danl phụ giúp dì Bella.

Còn anh chàng Jenny bị lũ bạn đồn thổi là đang thất tình thì vẫn ngủ say miên man trong nhà mà không hề hay biết rằng.

Danh dự độc thân suốt hai mươi năm qua của anh ta chỉ một thoáng chốc đã tan tành mây khói.

Chỉ trong buổi sáng, chuyện anh bị đá đã lan khắp ngõ trong thị trấn.