CHƯƠNG 2:
Bầu trời rám một màu nắng đẹp, dưới phía chân trời, ánh mặt trời chậm rãi ló dạng.
Hiếm có hôm nay là một ngày nắng đẹp như thế, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mọi nơi. Nó rọi qua mọi ngõ ngách, chiếu tới ngôi làng nhỏ Ethereal nắm ở phía đông Đại Lục Leon đang chìm trong bầu không khí náo nhiệt. Vì chỉ mười ngày nữa thôi, một đội hồng y của thánh điện sẽ được cử xuống đây làm lễ tạ ơn cho họ. Người dân ai nấy cũng vui mừng háo hức, ai ai cũng vui vẻ làm việc mong chờ đến lễ tạ ơn, bầu không khí vô cùng rộn ràng.
So với không khí náo nhiệt ở bên dưới, bên trên ngọn đồi đằng sau tòa thị chính, Altin đang nằm dưới tán cây lúc này lại đang tận hưởng những giây phút êm ả.
Đây là ngọn đồi nhỏ hoang vắng rất ít người qua lại. Xung quanh đồi được bao phủ bởi vòm cỏ xanh um mơn mởn, ở đây có một gốc cây rất to lớn, tán cây của nó phủ kín cả một vùng trời lớn.
Bình thường Altin thích nhất là nằm dưới bóng cây của nó, tận hưởng làn gió mát mẻ xuyên qua mái tóc cậu, còn có bầu trời xanh lam rộng lớn chứa đứng cả một đám mây tự do đang treo lơ lửng.
Thấp thoáng qua làn mây, tia ánh nắng dịu êm xuyên qua tán cây chiếu lên thân ảnh thiếu niên đang gật gù đi vào giấc ngủ, nước da hồng hào của cậu lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng mái tóc cậu bị làn gió tinh nghịch thổi qua khiến tia nắng kịp thời chui lọt qua tán cây, phủ lên mặt cậu, tia nắng lấp lánh nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cậu như đôi bàn tay ấm áp của ai đó đang bao lấy mặt cậu, bàn tay ấy nhẹ phủi đi chiếc lá rơi xuống trên khóe mi của cậu, rồi dập dờn lướt qua làn mi như muốn hôn lên nhưng chỉ nhẹ thoáng qua, rồi rời đi.
Altin chìm vào giấc ngủ trưa say sưa, cậu tận hưởng sự ấm áp của đôi bàn tay đó, thoải mái mà khẽ dụi vào. Bỗng, cậu lập lờ nghe được tiếng cười khẽ, rồi sau đó là tiếng hét lớn của Danl.
"Altin, Altin!! Mau dậy đi, Dì Bella đang tìm cậu đấy! Này!"
Thiếu niên với gương mặt thanh tú, có vài nét tàn nhang ngay cánh mũi đang hừng hực chạy lại gần, cậu vừa quơ tay vừa la hét, hòng gọi dậy kẻ mang gương mặt thiên thần nhưng lại lười biếng ngáy ngủ kia.
Altin nghe tiếng gọi, cậu gật gà gật gù ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt chưa tỉnh táo thì đã bị Danl lúc này đã chạy tới, kéo một mạch về ngôi làng.
Altin mơ màng bị kéo đi, cậu quay đầu lại, nhìn về phía cái cây.
Chỉ thấy, trên cành cây, một chú dơi nhỏ đang cuộn mình treo trên đó.
Đôi cánh của nó quấn chặt lấy người lại, chỉ lấp ló chiếc đầu nhỏ. Altin lướt qua khẽ hở đôi cánh, một đôi mắt rubi đối diện cậu.
Ánh mắt ấy rất xinh đẹp, tựa như cậu đã nhìn thấy đâu đấy...
_______
Đứng trước tiệm bánh, Altin chậm chạp bị Danl kéo vô rồi đẩy thẳng vào gian bếp. Bên trong, một người phụ nữ với thân hình săn chắc to lớn, được biết đến với cái tên phu nhân Bella đang chậm rãi cầm khay bánh. Bà đặt bánh lên bệ bếp, rồi mới nhàn rỗi liếc nhìn hai cậu thiếu niên, chống lấy hông hô một tiếng.
"Chà, xem ai đây, Altin bé nhỏ lười biếng! Ta chắc rằng ánh mặt trời cũng không thể nướng con được. Có lẽ ta nên suy nghĩ về việc chuyển đến một ngọn núi lửa nào đó, hửm?"
-->Altin có nghĩa là vàng, ánh vàng; Rishima: Ánh sáng của mặt trăng (Altin Rishima: Ánh vàng của vầng trăng) Ý dì Bella mặt trời ko thể nướng vàng được chỉ có thế là núi lửa thôi :"))
Nghe tên mình, Altin ngượng ngùng cười cười. Cậu gãi gãi cánh mũi liếc nhìn Danl kế bên.
"Con xin lỗi dì Bella, con lại ngủ quên mất."
"Đừng có mà cầu cứu Danl, Altin!"
Bella cúi người xuống, bà tức giận chỉ chỉ vào trán thiếu niên.
"Và đừng có làm nũng với ta, hôm nay con chắc chắn sẽ bị phạt. Ta sẽ không trách mắng con nhưng mau nhanh cái chân lên vào bếp phụ ta, chúng ta vẫn còn cả tá đơn hàng chưa xong đây. Phải nhanh để còn cho kịp lễ tạ ơn nữa đấy."
Nói xong Bella quay người vào bếp, để lại Altin yểu xìu rầu rĩ, Danl đứng kế bên thì cười trên nỗi đau của cậu.
Tiếng cười nứt nẻ khiến Altin đen cả mặt, cậu bực tức liếc qua, chồm lấy người cậu ta, ôm lấy cái đầu, rồi dùng nắm đấm chà chà vào thái dương của cậu thiếu niên khiến cậu ta kêu oai oái không thôi.
Bella quay lưng nhìn hai cậu nhóc đang đùa giỡn qua khung cửa bếp, bất lực mà nhắm mắt thở dài, ngay lúc xoay người khóe mắt bà liếc qua Altin, trong đôi mắt chất chứa một nỗi lo không tên.
Cậu bé ngày càng lúc ngủ nhiều hơn.
_______
Đùa giỡn một hồi, hai thiếu niên nghịch ngợm mới bắt đầu cầm lấy giỏ bánh và đơn đặt hàng từ dì Bella bước ra khỏi cửa tiệm.
Trên đường, dòng người tấp nập ồn ào qua lại. Những tiếng reo hò của người bán, những giọng nói dí dỏm của chủ tiệm và tiếng cười vui vẻ nói chuyện của dân làng. Tiếng con nít ỉ ôi đòi quà vặt từ bố mẹ, có cả tiếng chim, tiếng chó sủa vang khắp nơi.
Hai thân ảnh luồn lách qua dòng người, cả hai rượt đuổi nhau trên con đường rộng lớn, xuyên qua các gian hàng. Tuổi trẻ lại hăng hái, thân ảnh hai cậu thiếu niên như cánh chim giơ cao xuyên qua các tấm bạt muôn ngàn.
Họ đi qua gian hàng này tới gian hàng kia, rượt đuổi cười giỡn với nhau. Bắt gặp hai thân ảnh ấy, chú Jones không khỏi lên tiếng mắng.
"Chạy từ từ thôi hai tên nhóc này, nếu làm rơi bánh của dì Bella thì coi chừng trở về bị ăn đòn đấy!"
"Vâng chú Jones, tụi con sẽ cẩn thận!"
Hai cậu thiếu niên quay lưng lại vẫy tay chào tạm biệt chú, cả hai như những con sóc nhỏ, chui qua mọi nghẻo ngách, giao tới nhà từng chiếc lẳng bánh thơm phức. Tiếng cười đùa của họ như vang khắp cả xóm làng.