Chương 46: Chu Uý Trì xảy ra chuyện

Hứa Nam Tịch ngơ ngác nhìn anh ta, đầu óc mơ hồ, không biết đây là thực hay mơ.

“Nam Tịch, anh đưa em về nhà.” Anh ta dịu dàng nói, “Đưa tay cho anh.”

Cô do dự vươn tay, đang định đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay anh ta thì nghe thấy phía sau có người gọi “Ninh Ninh”.

Hứa Nam Tịch muốn quay đầu nhìn nhưng Chu Uý Trì đã dùng hai tay ôm mặt cô, khống chế không cho cô quay đầu lại.

Cô không nhìn thấy rõ người phía sau là ai, chỉ nghe thấy người đó liên tục hét lên hai chữ “Ninh Ninh”, trong tiếng hét khàn cả giọng còn xen lẫn tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Chu Uý Trì không cho cô cơ hội chứng thực, trực tiếp kéo cô rời khỏi nơi đó.

Từng tiếng kêu “Ninh Ninh” khàn cả giọng bao phủ trong không khí, cô quay đầu nhìn trong lúc chạy vội vã, nhưng bởi vì cách quá xa nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người kia.

“Đoàng ——”

Viên đạn xuyên qua ngực anh từ phía sau, anh quỳ xuống, hai chân duỗi thẳng rồi ngã xuống mặt đất.

Ngay sau đó giống như có thứ gì đó nổ mạnh, phá tan cơ thể anh thành từng mảnh nhỏ.

Màn sương máu dày đặc bắn tung toé trong không khí, che khuất tầm nhìn của cô.

Anh đã chết, tan xương nát thịt.

Hứa Nam Tịch bừng tỉnh từ trong sợ hãi tột độ.

Cô sờ trán, sờ đến mức bàn tay đầy mồ hôi.

Hoá ra là nằm mơ.

Hứa Nam Tịch há miệng, nghe thấy tiếng mình thở gấp, cô vô thức chạm vào trái tim của mình.

Cũng may nó vẫn đang đập.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại tất cả những chuyện vừa mới xảy ra trong giấc mơ.

Người gọi cô là “Ninh Ninh” là ai?

Rõ ràng cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó nhưng tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?

Hứa Nam Tịch bình tĩnh lại, sau đó xoay người xuống giường.

Cô đẩy cửa phòng ngủ, đi thẳng đến phòng khách, lấy một chai nước trong tủ lạnh, vặn nắp, trực tiếp uống hết hơn nửa chai.

Nhiệt độ lạnh lẽo mang đến kí©h thí©ɧ lớn, cuối cùng cũng làm dịu đi ý thức hoảng hốt của cô.

Nửa đêm, Hứa Nam Tịch không quay lại phòng ngủ, cô ngồi trên sô pha, mở mắt cho đến tận bình minh.

Sau khi bình minh, cô không ăn sáng, trực tiếp lái xe đến thị cục thành phố.

Không khí trong văn phòng hôm nay rõ ràng có gì đó không đúng, vừa bước vào cô đã cảm nhận được nó nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều.

Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, cô bất chấp cái bụng đói meo của mình, đi tìm Lâm Trạch trước.

Lâm Trạch đang chuẩn bị úp mì, nhìn thấy cô đến liền kéo ghế cho cô ngồi.

Hứa Nam Tịch đứng không ngồi, trực tiếp hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sao hôm nay không khí trong cục lại kỳ lạ như vậy?”

Lâm Trạch cúi đầu, ánh mắt có phần né tránh, “Không có chuyện gì, chắc mọi người bị vụ án hành, cơ thể mệt mỏi mà thôi…”

“Cục trưởng Chu đâu?”

Cô là người thiếu kiên nhẫn, không thể qua loa với người khác nên chỉ hỏi thẳng.

Lâu vậy rồi không thấy Chu Uý Trì đâu, buổi sáng cô gọi điện thoại cho anh ta nhưng thậm chí còn không liên lạc được.

Cộng với bầu không khí lỳ lạ hôm nay, trong lòng cô luôn cảm thấy bất an.

Lâm Trạch đặt gói mì lên bàn, ngừng ăn.

“Cậu nói đi,” Hứa Nam Tịch thấy cậu như vậy thì càng lo lắng hơn, “Cục trưởng Chu đâu?”

“Cục trưởng Chu…” Cậu mím môi, biết giấy không thể gói được lửa nên không tiếp tục giấu cô nữa, “Anh ấy xảy ra chuyện rồi.”

Lời này giống như một lời cảnh tỉnh đối với cô.

Hứa Nam Tịch sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”