Chương 45: Bóng đè

Khoé miệng của Phó Đình Yến nhếch lên, mặt mày có chút nhan hiểm, “Cảnh sát Hứa cứ trả thù tôi thoải mái, tôi rửa mắt mong chờ.”

Anh căn bản không sợ cô trả thù.

Điều anh sợ là cô coi thường mình, xem anh như người qua đường, sợ cả đời này họ không gặp lại nhau nữa.

“Cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là giọng nói của Trình Khải, “Đại ca, khi nào anh ra ngoài ạ?”

Phó Đình Yến lạnh nhạt hỏi: “Sao thế? Có việc gì à?”

“Ông Hoắc tới, đang chờ đại ca ở dưới lầu.”

“Tôi biết rồi, lập tức đến ngay.”

Nói xong, anh cầm chiếc áo khoác trên sô pha, đi về phía cửa phòng.

Khi đi tới cửa, anh dừng lại, rồi quay lại ném mặt huy hiệu cài trên ngực cho cô, “Em có được thứ em muốn, tôi có được thứ tôi muốn, coi như giao dịch đi, chúng ta không ai lỗ cả.”

Nói xong, anh rời khỏi phòng bao mà không đợi cô trả lời.

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, ánh sáng mờ ảo ngoài hành lang chiếu vào trong, nhưng nhanh chóng bị cánh cửa chặn lại.

Khi Hứa Nam Tịch về nhà trời đã tối.

Không biết Chu Uý Trì bận việc gì, cả ngày nay không thấy gọi điện thoại cho cô.

Về đến nhà, cô đi tắm, thoa sữa tắm lặp đi lặp lại trên cơ thể trắng nõn của mình, hận không thể cọ xát hết lớp da trên cơ thể.

Dường như chỉ cần làm như vậy thì giữa cô và người đàn ông đó chưa phát sinh chuyện gì.

Cuối cùng xoa đến mức cơ thể đỏ ửng mới dừng lại, sau khi lau khô nước trên người, cô lết cơ thể mệt mỏi nằm xuống giường.

Đêm hôm đó không biết vì sao mà Hứa Nam Tịch gặp một giấc mơ đáng sợ.

Bối cảnh giấc mơ là một bến tàu, gió biển thổi mạnh.

Cô mơ thấy bến tàu có rất nhiều người, nhiều cảnh sát cùng với nhiều người đi đường, hai bên cầm dao và súng, một cuộc đọ súng dữ dội, máu chảy đầy đất.

Máu đỏ đặc sệt, vương vãi trên đất như bông sen đỏ nở rộ, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi vị tanh nồng.

Hứa Nam Tịch ngơ ngác nhìn vết máu trên mặt đất, nhìn màu sắc của chúng từ đỏ tươi chuyển thành đen, sau đó thấm xuống đất, đông cứng lại.

Tại sao cô lại mơ một giấc mơ như vậy?

Viên đạn nổ tung, toả ra mùi khói thuốc súng nồng nặc hoà quyện với mùi máu tươi.

Hứa Nam Tịch ngẩng đầu, cố gắng nhìn rõ những người trong giấc mơ, nhưng cô không nhìn thấy gì cả.

Rõ ràng những người đó ở ngay trước mắt cô, nhưng nét mặt mờ ảo, cô chỉ có thể nhìn thấy cơ thể của họ, cùng với máu chảy ra từ cơ thể họ.

Dần dần, cô cảm thấy mình sắp phát điên.

Cô không chịu từ bỏ ý định, cố gắng mở to mắt nhìn, dù sợ sẽ hối hận nhưng cô vẫn cố chấp muốn nhìn rõ từng cảnh tượng trong giấc mơ.

Nhưng kết quả của việc cố chấp chính là chẳng mấy chốc Hứa Nam Tịch liền hối hận.

Bởi vì cô nhìn thấy một hình ảnh mà cô không thể chấp nhận: Một nữ cảnh sát ngã xuống vũng máu, đó là khuôn mặt duy nhất cô có thể nhìn thấy rõ, là…là cô.

Cô nằm trên mặt đất, máu tươi rỉ ra từ ngực, nhuộm đỏ bộ cảnh sát hình sự trên người.

Chỉ trong chốc lát cô đã tắt thở.

Hứa Nam Tịch há miệng thở dốc, cô muốn kêu cứu nhưng đột nhiên phát hiện giọng nói của mình khàn khàn, không thể phát ra âm thanh.

Cô sợ tới mức mất hết lý trí, nước mắt lưng tròng, cuối cùng không dám nhìn nữa, cô hoảng hốt xoay người, rồi lại nhìn thấy một người khác.

Đây là khuôn mặt thứ hai cô nhìn thấy rõ.

Là Chu Úy Trì.

Chu Úy Trì đưa tay về phía cô, dịu dàng gọi tên cô, “Nam Tịch.”