Chung Tuấn nghe vậy thì lập tức đi vào bên kia phòng khách, vừa đi, vừa lẩm bẩm: “Không thể trêu vào, không thể trêu vào……”
Thấy anh ta đi vào phòng khách, Trần Thất Thất tiếp tục dùng tay chống cằm phát ngốc.
Chờ sau khi đồ ăn được đưa tới mọi người cùng đi đến phòng ăn, Trần Thất Thất cầm đồ ăn của chính mình, hóa tức giận thành sức ăn.
Mọi người:…Cô lấy đâu ra tức giận???
Trong lúc Trần Thất Thất ăn đến mức miệng bóng bẫy dầu mỡ, một nam sinh mặc áo sơ mi đơn giản và quần tây đen đi đến trước cửa của khách sạn Tê Hà.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu, thấy cửa không đóng, vì thế liền cầm theo vali hành lý bước lên bậc thang.
Khi anh ấy đi đến cửa đại sảnh của khách sạn, liền nghe thấy bên trong nhà ăn truyền đến tiếng nói chuyện ríu rít.
Đặt vali hành lý bên cạnh quầy, đặt hai cái ba lô lên vali hành lý, sau đó anh ấy bước về phía nhà ăn.
Khi Trần Thất Thất nhìn thấy anh ấy, một cầm tay đang cầm chân gà quay Orleans đoạt được của Chung Tuấn, một bàn tay khác đang bưng ly nước hạnh phúc lớn!
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một nam sinh đẹp trai đến mức có thể so sánh với minh tinh điện ảnh đang đứng ở cửa nhà ăn.
Anh ấy đứng thẳng, giống như một cây tùng không thể uốn cong.
Tíc của anh ấy không quá dài nhưng cũng không quá ngắn, anh ấy đeo một cặp kính không gọng, mỉm cười dịu dàng đi về phía cô.
Sau khi Tư Thần nhìn thấy người đến, ánh mắt đầu tiên không phải nhìn anh ấy mà là nhìn Trần Thất Thất.
Qủa nhiên, người phụ nữ đáng chết Trần Thất Thất này lại bắt đầu si mê.
Tư Thần quyết đoán lấy điện thoại di động ra chụp hình cô lại.
Sau một lúc lâu, Trần Thất Thất mới phản ứng lại, nhanh chóng ném cái đùi gà trong tay vào chén của Chung Tuấn
Chung Tuấn: “!!!”
Đã ăn một ngụm rồi, còn ném cho tôi!!
Tư Thần nghẹn cười, anh ấy biết khi Trần Thất Thất nhìn thấy người này chắc chắn sẽ si mê, cho nên anh ấy đã dặn dò mấy người Mã Cảnh Hoa rất nhiều lần tuyệt đối không được kể về người này.
Tư Thần: “Đến sớm như vậy sao? Tôi còn tưởng ít nhất phải đợi đến ngày mai!”
Ngọc Tê Mặc nghe vậy cười nói: “Vốn chuẩn bị ngày mai mới đến, nhưng sau khi hoàn thành công việc liền lập tức đến đây, dù sao anh cũng đã nói nơi này không bình thường.”
Tư Thần liếc mắt nhìn Trần Thất Thất đang vội vàng chùi miệng một cái, sau đó đi đến trước mặt Ngọc Tê Mặc kề vai sát cánh đưa anh ấy đến giới thiệu với Trần Thất Thất: “Chưởng quầy, làm quen với tiểu nhị mới của chúng ta đi!”
Trần Thất Thất: “…”
“Chào cô, tôi tên là Ngọc Tê Mặc!” Anh ấy vươn tay.
Trần Thất ngẩn người, sau đó nhanh chóng vươn tay nắm lấy tay anh ấy nói: “… À! Chào anh, tôi tên là Trần Thất Thất.”
Những người khác cũng đều quen biết Ngọc Tê Mặc, không cần phải giới thiệu nhiều.
Trần Thất Thất đắm chìm trong sắc đẹp của Ngọc Tê Mặc một hồi lâu, sau đó mới nhớ đến Tư Thần nói người này chính là tiểu nhị mới???
“Ngọc…” Trần Thất Thất đã nhớ tên người ta, nhưng lại không biết đó là hai chữ nào.
“Ngọc trong ngọc thạch, Tê trong khách sạn Tê Hà, Mặc trong mực nước…” Ngọc Tê Mặc lại giới thiệu một lần nữa.
Trần Thất Thất gãi gãi đầu, xấu hổ nói: “Tôi biết rồi, lúc nãy Tư Thần vừa nói… Sau này anh cũng sẽ tới đây sao?!”
Ngọc Tê Mặc gật gật đầu: “Đúng vậy, sau này tôi chính là nhân viên y tế của các người, đồng thời cũng sẽ cùng Tư Thần ở lại khách sạn Tê Hà.”
Trần Thất Thất nghe vậy, cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, cô bụm mặt, nghĩ đến sau này có thể sinh sống cùng anh đẹp trai, cô liền có thể theo đuổi…
Lúc này trong lòng cô đã có một con người bé nhỏ đang rải hoa, xoay vòng vòng!
Tư Thần nhìn thấy vẻ mặt si mê của cô, lập tức đá cô một cái, khó chịu nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy tôi sao cô không bày ra dáng vẻ si mê như vậy?!”
Trần Thất Thất bị anh ấy đá cũng không chịu ăn cái mệt này, cô đá lại một cái, nhìn gương mặt của Tư Thần rồi nói: “Lúc trước bổn tiểu thư chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra bên dưới túi da của anh chính là lòng dạ nham hiểm độc ác!”
Hứa Huy: “Lợi hại như vậy sao?!”
Tư Thần liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Ăn của cậu đi, đừng xen mồm vào nữa!”
Ngọc Tê Mặc dường như đã thấy rất nhiều phụ nữ si mê anh ấy, cho nên đối với việc Trần Thất Thất nhìn chằm chằm vào mình, anh ấy cũng không hề tức giận.