Chương 39: Thế giới ở cửa sau

Tư Thần bình tĩnh ném xuống một quả bom: “Chúng tôi định vào xem thử!”

Trần Thất Thất: Σ(°△°|||)︴

“Anh điên rồi sao? Tình hình ở thế giới đó như thế nào vẫn còn chưa rõ ràng đâu!”

“Ta không điên, những thứ lần trước lấy ra từ bên trong rất hữu dụng với quốc gia.”

Tư Thần bình tĩnh nói.

Tuy rằng Vĩnh Thanh yêu cầu anh ấy đừng miễn cưỡng, mạng sống quan trọng hơn tất cả, nhưng anh ấy biết phía trên vẫn đang muốn dò xét địa điểm xuyên qua này một chút.

Vật liệu kim loại lần trước được lấy ra có kỹ thuật cao hơn cả khoa học kỹ thuật trong nước, thậm chí là nước ngoài.

Nếu có thể đến phế tích kia xem thử thì tốt rồi.

Đương nhiên nếu bọn họ muốn đến đó, thì trước tiên phải kiểm tra đo lường bầu không khí và bức xạ ở đó.

Nhìn thấy bọn họ lục đυ.c mang vào không ít thiết bị, Trần Thất Thất có thể hiểu được.

Nhưng bây giờ mang thiết bị y tế đến đây để làm cái quái gì?

“Tôi không bị mù đúng không!” Trần Thất Thất nhìn thoáng qua Tư Thần.

Tư Thần khinh bỉ nói: “Mù!”

Trần Thất Thất: “Tôi đệt, anh giải thích cho tôi biết, thiết bị y tế là cái quái gì cứ?!”

Tư Thần đạp một chân lên cầu thang, xoa eo nói: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Đến lúc đó chẳng phải cô sẽ biết sao?!”

Trần Thất Thất thấy dáng vẻ này của anh ấy thì hận không thể đập vỡ đầu chó của anh ấy.

Mắt không thấy lòng không phiền, cô hừ hừ hai tiếng rồi trở về nơi dành riêng cho bà chủ—— quầy lễ tân của khách sạn!

Ngồi trên ghế cao, Trần Thất Thất không nghĩ ra, vì sao mình mở một khách sạn thật tốt, kết quả phòng ở đều bị người của bố quốc dân trưng dụng, hơn nữa còn không đóng tiền phòng.

Tuy rằng cô cũng không định đòi tiền thuê phòng của bố quốc dân.

Một tay chống má, cô nhìn mọi người vội vàng bận rộn ra vào.

Các thiết bị chất đầy sân của cô, khoảng sân xinh đẹp trong lúc nhất thời trở nên lộn xộn.

“Haizz~”

Cũng may Tư Thần rất có ánh mắt, gọi mấy ly trà sữa, đồng thời còn mời Trần Thất Thất uống ly trà sữa đắt nhất ở cửa hàng đó.

Thấy anh ấy như vậy, Trần Thất Thất liền bày ra dáng vẻ nữ vương liếc nhìn anh ấy một cái, lộ ra vẻ mặt như đang nói “Xem như anh hiểu chuyện”.

Khóe miệng Tư Thần co rút, cầm lấy ly trà sữa của mình đi ra ngoài tiếp tục làm việc.

Các thiết bị này đương nhiên không thể đặt trong phòng, đồ vật cũng rất nhiều, vì thế bọn họ liền dọn dẹp nhà kho ở sân sau của Trần Thất Thất.

Đúng lúc cửa sau cũng ở sân sau, các thiết bị đặt ở phía sau cũng rất thích hợp.

Nhưng các thiết bị y tế thì bọn họ hoàn toàn không động vào.

Chờ bọn họ dọn xong, ra một thân mồ hôi trở lại đại sảnh khách sạn, Trần Thất Thất ghét bỏ nói: “Có thể tắm rửa một cái rồi mới vào được không?”

Tư Thần cũng ghét bỏ toàn thân đầy mồ hôi của mình, vì thế liền nói với Trần Thất Thất đưa chìa khóa hai căn phòng ở lầu một cho bọn họ.

Mấy người bọn họ liền dùng phòng tắm ở hai căn phòng này tắm rửa một cái.

Cũng may bọn họ có mang theo quần áo, nếu không cũng không thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ được.

“Sao lại không dọn các thiết bị y tế vậy?”

“Cái đó không phải của chúng tôi.” Hứa Huy nói một câu.

“Không phải của các người, vậy dọn vào đây làm gì?” Trần Thất Thất bày ra vẻ mặt nghi hoặc.

Tư Thần liếc mắt nhìn đồng hồ phía sau lưng cô một cái, rồi nói: “Cô sẽ nhanh chóng được nhìn thấy chủ nhân của các thiết bị này thôi.”

Trần Thất Thất nghe thế lại càng thêm nghi hoặc, người nào mà lại thần bí như thế?

Chờ đến khi nhìn thấy chủ nhân của thiết bị, cô thật sự muốn đấm chết tên chó Tư Thần.

Buổi trưa mấy người bọn họ dọn thiết bị, tắm xong cũng đã đói, vì thế Mã Cảnh Hoa nằm dài trên sô pha bắt đầu đặt thức ăn.

“Thất Thất, cô có muốn ăn hamburger không?” Mã Cảnh Hoa hỏi.

“Mới giờ này đã muốn ăn cơm chiều rồi sao?” Trần Thất Thất ở sau quầy hỏi.

Chung Tuấn: “Em gái à, chúng tôi bận rộn cả một buổi trưa, rất mệt.”

Trần Thất Thất: “… Được rồi, tôi ăn gì cũng được.”

Có tiện nghi mà không chiếm chính là một tên ngốc X, Trần Thất Thất trả lời xong lại mặt dày vô sỉ chọn thức ăn: “Tôi muốn ăn đùi gà rán và hamburger, một lu nước hạnh phúc lớn*, khoai tây chiên cỡ lớn, đùi gà và cánh gà nữa…”

*Chú thích: Thuật ngữ "nước hạnh phúc" xuất phát từ giới hoạt hình và ban đầu dùng để chỉ đồ uống Coca-Cola. Nhưng đối với giới trẻ ngày nay, nó thường dùng để chỉ bất kỳ loại đồ uống có ga nào khiến họ cảm thấy vui vẻ.

“Thất Thất, cô là một cô gái đấy!” Chung Tuấn nói với vẻ mặt thật thà phúc hậu.

“Con gái thì sao chứ? Con gái thì không thể ăn nhiều như vậy sao? Anh quản tôi à!” Trần Thất Thất giống như một trái pháo nhỏ, nổ bùm bùm và bắn về phía Chung Tuấn.