Thật ra những thứ này cũng không là gì, chẳng qua toàn thân bút marker đều là plastic, Tư Thần cảm thấy như vậy có chút không bảo vệ môi trường!
Sau khi Trần Thất Thất biết suy nghĩ của anh ấy, cũng lập tức suy nghĩ đến vấn đề này, nói không chừng sau này cũng sẽ không thể gặp lại?
Hoặc là đến lúc đó nói với Tề Duẫn Thân sau khi dùng hết mực thì đừng vứt bỏ, hãy mang đến đây để đổi với cô.
Tư Thần nghe vậy cũng cảm thấy đúng, vì thế liền tùy cô.
Chờ đến khi mấy người Tề Duẫn Thân đi xuống, Trần Thất Thất cười đưa hai bao giấy A4, bút marker và bút chì màu cho hắn.
“Tôi thấy các người đều là những người làm công tác văn hóa, vì thế liền chuẩn bị một ít giấy bút đặc sắc ở chỗ này của chúng tôi cho các người.
Sau đó cô giới thiệu cho bọn họ về bút marker và bút chì màu.
Lệ Tuyết Hàn vô cùng thích những thứ này, nhưng Trần Thất Thất chỉ chuẩn bị một phần, chắc chắn là sẽ cho Tề Duẫn Thân.
Vì thế hắn mở miệng nói: “Không biết Trần chưởng quầy có thể chuẩn bị cho ta thêm một bộ bút marker và bút chì màu không?”
Cuối cùng hắn còn bổ sung thêm một câu: “Yên tâm, ta sẽ trả tiền.”
Trần Thất Thất nghe vậy gật gật đầu: “Có thể…”
Chuẩn bị thêm một phần cũng không có gì, cũng phải xem bọn họ đến lúc đó còn có thể đến khách sạn Tê Hà này không.
Bởi vì trời đổ mưa, bọn họ lại mang theo bao lớn bao nhỏ nên Trần Thất Thất lại đưa cho bọn họ mỗi người một cái áo mưa.
Không có cách nào, ai bảo Mã Cảnh Hoa không chuẩn bị rương chứ.
Tên này thế nhưng lại dùng bao tải để đóng gói, thật sự chính là một tên quê mùa thô kệch!
Cô yên lặng phàn nàn đóng bao tải chất trên đất!
Khi mấy người Tề Duẫn Thân nhìn thấy thứ này, nghĩ năm nay khi cống nạp lên trên chắc chắn bọn họ có thể dành được vị trí thứ nhất.
Tuy rằng hắn biết Trần Thất Thất và Tư Thần đều là người, không phải thần tiên, nhưng nơi này chỗ nào cũng lộ ra sự kỳ quái khiến hắn kính sợ.
Con người luôn có bản năng sợ hãi trước những thứ không hiểu rõ, việc này rất bình thường!
Nhìn đám người bọn họ khiêng bao lớn bao nhỏ đi xuống núi, Trần Thất Thất liền đóng cửa lớn lại.
Cô hoàn toàn không biết, sau khi cô đóng cửa lại Tề Duẫn Thân và Lệ Tuyết Hàn cùng nhau quay đầu lại nhìn một cái.
Trong mắt hai người đều lộ ra vẻ khó hiểu.
Mấy người bọn họ mới vừa đi đến lưng chừng núi, liền có một đám người mặc trang phục kín kẽ đến đón.
“Thuộc hạ, tham kiến Vương gia!”
Tề Duẫn Thân: “Đứng lên đi, các ngươi chờ ở đây bao lâu rồi?”
“Hồi Vương gia, bọn thuộc hạ đã đợi ở đây hai ngày. Triệu thống lĩnh và Triển thống lĩnh đều mang đội vào núi tìm Vương gia, thuộc hạ ở lại chỗ này tiếp ứng.”
Tề Duẫn Thân: “Gọi bọn họ trở về đi.”
“Vâng, thuộc hạ đi ngay.”
……
Tiễn đám người Tề Duẫn Thân đi, Trần Thất Thất và Tư Thần ngựa không dừng vó chạy đến cửa sau.
Trần Thất Thất mở cửa, quả nhiên nhìn thấy vùng đất hoang vu tràn ngập ánh nắng Mặt Trời.
“Ở cửa sau rốt cuộc là nơi nào, ngay cả một cây cỏ cũng không có, quả thực không hề có một ngọn cỏ nào!”
Tư Thần không để ý tới lời lải nhải cút cô, duỗi tay ra ngoài cửa thăm dò, anh ấy không đυ.ng vào bất kì chướng ngại nào.
Không giống Tề Duẫn Thân và Chương Khâu không nhìn thấy thứ gì còn bị ngăn ở bên ngoài.
Tư Thần híp mắt tự hỏi một lát, sau đó yêu cầu Trần Thất Thất đi xa một chút, cô nghe lời làm theo.
Sau khi cách cửa sau khoảng một mét, Tư Thần thử lại vẫn không có chướng ngại nào.
Sau đó anh ấy lại yêu cầu Trần Thất Thất đi xa hơn một chút, lặp đi lặp lại, mãi đến khi cô cách cửa sau khoảng mười mét, Tư Thần đã chạm vào một lớp bảo hộ vô hình.
Tư Thần nhìn cô gọi một tiếng: "Cô đứng ở bên kia đừng nhúc nhích!”
“Biết rồi!” Trần Thất Thất trả lời, tiếp theo cô liền nhìn thấy Tư Thần chạy bộ trở về.
Một lát sau, anh ấy cầm một cuộc thước dây tiến hành đo lại đường kính và khoảng cách hai bên giữa Trần Thất Thất và cửa sau.
Sau khi anh ấy ghi chép xong, mới yêu cầu Trần Thất Thất lại gần, chờ cô đến gần, Tư Thần cũng có thể tự nhiên vươn tay về phía cửa sau.
Cho nên trong toàn bộ các địa điểm xuyên qua, Trần Thất Thất chính là người quan trọng nhất trong đó.
Anh ấy phải báo cáo với cấp trên điều này.
Tư Thần móc di động ra, lúc này mới phát hiện ra bọn họ vẫn còn ở cổ đại, di động không có tín hiệu!
Tư Thần :  ̄ ̄゜