Chương 36: Thăm dò cửa sau 2

Di động không có tín hiệu, Tư Thần muốn báo cáo tình hình cũng không báo cáo được.

Nhìn thế giới bên trong cửa sau tràn ngập ánh nắng Mặt Trời, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy điểm cuối, Tư Thần muốn đi vào thăm dò nhưng lại không dám.

Lúc trước khi dùng máy bay không người lái thăm dò nhìn thấy phế tích kia, cho đến tận bây giờ anh ấy vẫn chưa hiểu rõ.

So với việc dùng máy bay không người lái điều tra, luôn không bằng việc bản thân chân chính nhìn thấy.

Hơn nữa chất liệu của những vật liệu được thu về thật sự trước nay Tư Thần chưa từng nhìn thấy.

Đương nhiên cũng có thể là do anh ấy không có đủ kiến thức!

Tạm thời cửa sau vẫn chưa mang đến cảm giác không tốt cho anh ấy, nhưng bầu không khí dường như hơi nóng, trong không khí còn mang theo hương vị đất đai bị nướng chín.

Đây là cách miêu tả gì vậy, đất đai bị nướng chín???

Trần Thất Thất vô cùng hứng thú với cổ đại và thế giới trong cửa sau, đáng tiếc trước mắt cô không hề có can đảm để bước vào.

Cô sợ bản thân vừa bước vào cánh cửa đó, thì sẽ không trở về được nữa.

Đến lúc đó cô sẽ giống như Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành*!!!

*Chú thích: Là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.

Cho nên cô vẫn luôn chờ mấy người Tư Thần kiểm tra đo lường sự an toàn, sau đó mới xem xét lại.

Không có công cụ dò xét, hai người Trần Thất Thất và Tư Thần cùng nhau ngồi ở cửa sau cũng không có gì thú vị, vì thế liền đóng cửa trở về.

Đáng tiếc nếu bọn họ tiếp tục chờ thêm một chút, là có thể nhìn thấy dáng vẻ phía sau cánh cửa thay đổi.

Lúc này vùng đất tràn ngập ánh nắng Mặt Trời ở cửa sau đã biến mất, biến thành một vùng đen tối, một thế giới duỗi tay cũng không nhìn thấy năm ngón.

Tư Thần ở bên ngoài đã yêu cầu cấp dưới đến thủ đô đưa một bộ vật liệu kiểm tra đo lường đến, đó là một loại vật liệu kiểm tra đo lường cao cấp được cấu thành từ kim loại.

So với vật liệu của hàng không còn tốt hơn rất nhiều, rất nhiều người trong viện Nghiên cứu đều hỏi thăm thứ này từ đâu ra?

Nếu có loại vật liệu này, sự nghiệp hàng không của đất nước chắc chắn có thể phát triển thêm một bước.

Không riêng hàng không, ngay cả vũ khí trong quân sự cũng có thể sử dụng vật liệu này.

Bởi vì loại tài liệu này rất cứng rắn, khả năng tương thích cũng rất mạnh, có thể chịu được nóng và lạnh rất tốt.

Vật liệu này, mọi người đều nghĩ là tài liệu mới do trong nước yêu cầu viện nghiên cứu ở nước ngoài nghe cứu ra, vì thế liền gọi điện trực tiếp cho cấp trên của Tư Thần.

Cấp trên trực tiếp của Tư Thần là Vĩnh Thanh không hề biết những việc này, ông chỉ biết thứ này là do mấy người Tư Thần lấy về từ một địa điểm xuyên qua.

Những thứ khác ông cũng không hề biết, thằng nhóc thúi Tư Thần cũng không báo cáo với ông, ông chỉ biết được một ít do thành viên trong tổ của anh ấy để lại dấu vết mà thôi.

Vất vả lắm mới đuổi được những người cuồng nghiên cứu khoa học này đi, Vĩnh Thanh nhanh chóng gọi điện thoại cho Mã Cảnh Hoa hỏi thăm tình hình hiện tại.

Mã Cảnh Hoa cảm thấy có một số việc không tiện nói qua điện thoại, vì thế anh ta liền mua vé máy bay sớm nhất bay từ tỉnh G về thủ đô một chuyến.

Sau khi anh ta trở về thủ đô báo cáo tình hình với Vĩnh Thanh, lại suốt đêm chạy về tỉnh G.

Sau khi Vĩnh Thanh biết được tình hình hiện tại của Trần Thất Thất và Tư Thần, chẳng những không hề vui vẻ, ngược lại còn có cảm giác ưu sầu lo lắng nhiều hơn.

Lo lắng hai người bọn họ sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn, ưu sầu vì một chỗ lại đồng thời xuất hiện đến hai địa điểm xuyên qua, điều này có chút không thích hợp.

Ông nhờ Mã Cảnh Hoa chuyển lời cho Tư Thần, yêu cầu Tư Thần nếu thấy tình hình không ổn thì lập tức đưa Trần Thất Thất rút lui.

Dù là thứ gì cũng không quan trọng bằng mạng sống.

Thế nhưng lúc này Trần Thất Thất và Tư Thần đang ngồi trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.

Sau khi trở về từ cửa sau, Trần Thất Thất hỏi Tư Thần: “Không thể sử dụng máy bay không người lái sao? Tôi thấy bọn họ không mang máy bay không người lái đi.”

Tư Thần: “Không phải không thể, mà là mấy người Mã Cảnh Hoa không ở đây, tôi chỉ có một mình không thể điều khiển máy bay không người lái lớn như vậy.”

Máy bay không người lái của bọn họ chính là máy bay không người lái chuyên nghiệp nhất, tuy rằng một người cũng có thể điều khiển, nhưng lại tốn không ít thời gian.

Hơn nữa hai cái máy bay không người lái này của họ đều là sản phẩm mới nhất của viện nghiên cứu, không đủ năng lực để bay liên tục, cũng không dò xét được quá xa.

Tư Thần có dự cảm thế giới ở cửa sau thật sự rất lớn!

Nếu Trần Thất Thất biết trong đầu anh ấy nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ nói: “Cổ đại cũng rất lớn đấy!”