Chương 34: Tiễn đi

Mã Cảnh Hoa cũng không biết Trần Thất Thất có muốn hạt giống bông hay không, cô nói chỉ cần hạt giống cây nông nghiệp có năng suất cao, bông cũng coi như là cây nông nghiệp.

Hơn nữa người của viện nông nghiệp cũng nói cho anh ta biết đây chính là hạt giống bông được nghiên cứu mới nhất, có năng suất cao nhất hiện tại.

Sau đó Mã Cảnh Hoa liền mang về.

Khi Trần Thất Thất nhìn thấy những thứ này cũng không biết nên nói gì, tuy rằng bọn họ không biết triều Đại Quyết có bông hay không, nhưng dựa vào trang phục và vải mà Tề Duẫn Thân và Tô Uyển Nương mặc cô nghĩ có lẽ là có.

Bởi vì quần áo mà Tô Uyển Nương mặc đều là vải dệt được làm từ bông..

Bởi vì Trần Thất Thất và Tư Thần sợ làm lộ sự thật, cho nên cũng không dám hỏi, vì bọn họ thật sự không hiểu rõ tình hình của triều Đại Quyết.

Thật ra triều Đại Quyết cũng có bông, nhưng bông của bọn họ gọi là vân miên, giống này năng suất rất thấp, đều bị phủ dệt ở Giang Nam khống chế, hạt giống cũng không được truyền ra ngoài.

Bởi vì loại vải được dệt từ vân miên chỉ có người giàu mới có thể mặc, dân chúng bình thường đều mặc vải bố, mùa đông họ sẽ nhét vào quần áo một ít sợi bông, hoặc là lông gà lông vịt, còn có lông của một ít động vật khác.

Có những người tốt hơn một chút thì trực tiếp dùng da lông động vật để làm quần áo giữ ấm.

Nếu thật sự bông và lúa lai tạp có thể cho ra năng suất cao như Tư tiểu nhị nói, vậy sắp tới dân chúng bình thường cũng có thể ăn no mặc ấm.

Tề Duẫn Thân là phiên vương của nơi này, đương nhiên hắn hy vọng dân chúng trong phạm vi quản hạt của mình có thể sống tốt hơn.

Tuy nhiên vật tư ở chỗ này của hắn không dồi dào, thổ nhưỡng cũng không đủ phì nhiêu, muốn để người dân ăn no mặc ấm, thật sự là trách nhiệm nặng nề và lâu dài..

Trần Thất Thất và Tư Thần hoàn toàn không biết triều Đại Quyết theo thể chế phiên vương, bởi vì bọn họ hoàn toàn không dám hỏi!

Nhưng dù biết được cũng vô dụng, bọn họ không thể xen vào chuyện của triều Đại Quyết.

Sau khi đám người bọn họ ăn sáng xong, mây đen bắt đầu tụ tập trên không trung, sau đó một cơn mưa nhỏ chậm rãi đổ xuống.

Tối hôm qua rõ ràng Mã Cảnh Hoa đã nói buổi tối trời sẽ mưa, kết quả tối hôm qua hoàn toàn không mưa, mãi đến giữa trưa cũng không có.

Mấy người Tề Duẫn Thân đã ở lại đây mấy ngày rồi, nên giao dịch cũng đã giao dịch xong, Trần Thất Thất đã gấp không chờ nổi muốn đuổi khách.

Vì thế giữa trưa hơn 12 giờ, cô ra cửa nhìn một chút, phát hiện bên ngoài đã biến thành cổ đại, vì thế cô vội vàng trở về nói với mấy người trong phòng: “Các người muốn đi về sao? Hiện tại có thể trở về rồi.”

Tề Duẫn Thân, Chương Khâu, Lệ Tuyết Hàn, hộ vệ Giáp Ất Bính Đinh: “…”

Tư Thần cũng suýt chút nữa bị lời nói của cô làm sặc, là ai nói phải đối xử với khách hàng thật tốt, cô đuổi người rõ ràng như vậy, thật sự có chút giống qua cầu rút ván đấy!

Việc làm ăn đã xong, không chạy lấy người chẳng lẽ còn có thể ở lại đây cả đời?

Sửng sốt một lát, Tề Duẫn Thân cười nói: “Bọn ta làm phiền lâu như vậy, thật sự nên trở về rồi, cảm ơn Trần chưởng quầy đã chiêu đãi mấy ngày hôm nay.”

Thật ra dù Trần Thất Thất không nói, Tề Duẫn Thân cũng chuẩn bị trở về, làm một phiên vương hắn không thể không xuất hiện quá lâu, rời đi nhiều ngày như vậy, chắc chắn trong vương phủ đã tồn đọng không ít chuyện cần hắn xử lý.

Cứ như vậy mấy người Tề Duẫn Thân lên lầu thu dọn đồ vật, Trần Thất Thất vào bếp lấy nồi hâm nóng vài túi bánh bao cho bọn họ, để bọn họ dùng làm lương khô ăn trên đường đi.

Cô còn vào kho hàng lấy không ít đồ ăn vặt, mì ăn liền đóng gói lên đưa cho bọn họ.

Dù sao bọn họ cũng đã đưa rất nhiều tiền, nếu không phải cô thiếu thốn vật chất, thật sự hận không thể đưa họ thêm một chút đồ.

Suy nghĩ một lúc, Trần Thất Thất lại nhớ ra mình vẫn còn một ít giấy A4, có nên cho bọn họ một ít không?

Dù sao lúc trước khi nhìn thấy giấy này, hai mắt Tô Uyển Nương lập tức phát ra ánh sáng.

Nhưng giấy A4 dường như không thích hợp để dùng bút lông viết chữ!

Nếu không thì cứ đưa cho họ một bộ bút marker*!?

*Chú thích: bút màu dạ

Trần Thất Thất lập tức nghĩ đến bộ bút marker 48 màu mình vừa mới mua!

Nói làm liền làm, cô ném một mình Tư Thần ở phòng khách khổ sở đóng gói, sau đó tự mình chạy lên lầu lấy bút market.

Sau khi xuống lầu cô không chỉ cần bút marker, mà còn cầm bút chì màu!!!

Tư Thần nhìn thấy cô cầm những thứ này thì có chút không biết phải nói gì: “Chẳng lẽ cô định đưa những thứ này cho bọn họ thật đấy chứ!”

Trần Thất Thất: “Sao lại không thể đưa những thứ này chứ?”

Tư Thần: “Thật ra không phải là không thể…”