Chương 5

Đêm nay là một đêm trong trẻo hiếm có, ánh trăng xuyên qua khe cửa hé mở, soi rõ lên người Doãn Cố Tâm.

Doãn Cố Tâm mặc một chiếc áo choàng dài bình thường, sau đó tùy ý khoác một lớp áo bên ngoài, và có một mùi hương thuốc thoang thoảng trên người.

"Nhị gia, có chuyện gì à?"

Phó Sơn Trì nhìn Doãn Cố Tâm, chợt nhớ tới bốn năm trước, hắn thường xuyên đến sân sau Lưu Hoa Đường tìm cậu, Doãn Cố Tâm cũng giống như bây giờ, mặc dù sắp ngủ, nhưng cậu vẫn dùng tay mặc áo khoác ngoài rồi mở cửa cho hắn.

Phó Sơn Trì dùng lòng bàn tay đỡ khung cửa, dùng sức đẩy cửa ra, Doãn Cố Tâm bỗng nhiên hoảng sợ, đưa tay sờ về phía trước, như muốn dò xét xem ai tới:

"Nhị gia... là ngài sao?"

Trong giọng nói có chút sợ hãi, Phó Sơn Trì nhìn Doãn Cố Tâm một lát, sau đó nắm lấy cổ tay cậu: “Là tôi, mẹ nhỏ.”

Doãn Cố Tâm bình tĩnh lại, sau đó phát hiện cổ tay mình đang bị người ta nắm lấy, có chút xấu hổ thu lại, nghiêng người nói: “Có chuyện gì thì vào phòng rồi nói.”

Doãn Cố Tâm giống như một con thỏ mời sói vào nhà, nhưng cậu hoàn toàn không nhận ra điều đó, Phó Sơn Trì bước vào phòng và thấy rằng nó rất đơn giản và không phù hợp với sự tinh xảo của Phó phủ.

Doãn Cố Tâm đi tới bên bàn rót trà cho hắn: “Có chút lạnh, nhị gia đừng trách móc.”

Chiếc tách trà bằng sứ đơn giản không hề có màu sắc, đây là thứ mà ngay cả người hầu ở Phó phủ cũng khinh thường, xem ra mấy năm nay Doãn Cố Tâm sống ở đây không hề dễ dàng.

Nếu biết đến ngày hôm nay, hà tất lúc trước em ấy lại bỏ rơi hắn một cách gọn gàng dứt khoát như vậy.

Phó Sơn Trì không động đến tách trà, đặt đồ trong tay lên bàn: “Ngay từ khi còn ở Tương Thành, tôi đã nghe nói cha tôi đã cưới vợ mới, nhưng lúc đó công việc bận rộn, cho nên không có tới chúc mừng."

Doãn Cố Tâm im lặng lắng nghe mà không nói một lời.

Phó Sơn Trì nhìn sắc mặt của Doãn Cố Tâm, nói tiếp: "Hôm nay chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, tôi mang cho mẹ nhỏ một ít quần áo thịnh hành ở Tương Thành, coi như quà gặp mặt."

Bộ váy áo mềm mại được đặt ở bên cạnh, Doãn Cố Tâm có chút kinh ngạc: "Nhị gia đúng là tốn nhiều tâm ý, nhưng thân là một người vợ góa chồng, tôi cũng không thích hợp mặc loại quần áo này nữa."

Phó Sơn Trì châm một điếu xì gà, đứng nhìn Doãn Cố Tâm mò mẫm tìm quần áo, sau đó nói: “Mẹ nhỏ, em chỉ mặc trong phòng cho tôi xem thử thôi, chuyện này không có gì đáng ngại.”

Doãn Cố Tâm đã chịu đựng đau khổ quá nhiều, cho nên Doãn Cố Tâm chưa bao giờ giỏi cự tuyệt lòng tốt của người khác, cậu do dự một hồi, cuối cùng ôm quần áo trong tay đi ra phía sau bình phong.

Phó Sơn Trì hút một ít xì gà vào trong phổi, nhìn những bông hoa và chim vẽ trên bức bình phong, bên tai vang lên tiếng quần áo sột soạt.

Cách một bức bình phong, dường như Phó Sơn Trì có thể tưởng tượng ra khung cảnh bên trong, nhưng thính giác của Doãn Cố Tâm rất tốt, cho nên hắn cũng không hành động như một tay ăn chơi chuyên nghiệp, hắn chỉ lễ phép đứng đó chờ người gọi hắn.

Quả nhiên một giọng nói ngập ngừng vang lên từ bên trong:

"Nhị gia... bộ quần áo này hình như... có gì đó không ổn..."

Phó Sơn Trì bước về phía trước một cách tự nhiên, dụi điếu thuốc trên bức bình phong, sau đó nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp cởi trần mặc quần áo, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.

Doãn Cố Tâm nghe thấy tiếng bước chân liền hoảng sợ, vô thức lùi lại phía sau, nhưng suýt chút nữa vấp phải kệ. Sau đó Phó Sơn Trì đưa tay đỡ Doãn Cố Tâm và thuận thế ôm cậu vào trong ngực.

"Có chỗ nào không ổn?"

Phó Sơn Trì dùng đầu ngón tay nâng chiếc váy lên, đó là một chiếc váy lụa dài thường được các cô gái phương Tây thích mặc, nhưng kích thước quá lớn nên ngay cả đàn ông cũng có thể mặc vừa.