Chương 6

Doãn Cố Tâm trợn tròn hai mắt trong vô vọng, đôi mắt xám xịt không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì đang nhìn vào người đàn ông đang ôm mình, cậu cố gắng thoát ra nhưng không thể, thay vào đó, cậu lại phải mặc chiếc váy dài này dưới sự phục vụ không cho phép từ chối của Phó Sơn Trì.

Phó Sơn Trì dùng một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Doãn Cố Tâm, tay kia vén chiếc váy buông xuống bắp chân, làn da ở chân nhiều năm không được tiếp xúc với ánh nắng nên trắng vô cùng, vì ngượng ngùng mà lộ ra một chút phấn hồng, Doãn Cố Tâm chỉ cảm thấy đùi mình đang bị một ngón tay trêu chọc, khi đang định phản kháng thì nghe thấy Phó Sơn Trì nói:

"Người dân ở đó cởi mở hơn thành Hoài Châu của chúng ta. Trên đường phố đầy những người mặc loại quần áo này, mẹ nhỏ mặc nó cũng rất đẹp."

Doãn Cố Tâm lắp bắp nói: "Nhưng cái này... nhưng cái này là quần áo phụ nữ, còn tôi là đàn ông..."

Phó Sơn Trì cười lạnh trong lòng, nhưng hắn nói: “Cẩm y phải được xứng đôi với mỹ nhân, bất kể nam hay nữ. Hơn nữa, mẹ nhỏ chỉ mặc trước mặt tôi mà thôi, nếu không thích thì từ nay trở đi, em hãy cất nó dưới đáy tủ là được.”

Phó Sơn Trì khẽ thuyết phục: “Dù sao… đó là lòng hiếu thảo của tôi đối với bậc trưởng bối.”

Eo của Doãn Cố Tâm còn bị người ta nhéo nhẹ, Doãn Cố Tâm có loại cảm giác như bị ai đó giam cầm ở trong vòng tay, cậu nghe được trong những lời này lộ ra một nửa trêu chọc một nửa nghiêm túc, vì vậy cậu liền thấp giọng nói:

"Tôi biết nhị gia cảm thấy xuất thân của tôi không tốt, hơn nữa tôi lại là đàn ông, dù sao địa phương như Lưu Hoa Đường cũng không khác gì kỹ viện."

Phó Sơn Trì cúi đầu nhìn sắc mặt của Doãn Cố Tâm, sau đó nghe thấy Doãn Cố Tâm tiếp tục nói: "Tôi có thể tự mình hiểu mình, sẽ không tranh đoạt với ngài, cho nên xin nhị gia..."

Trên mặt Doãn Cố Tâm hiện lên một tia xấu hổ, nhưng cậu vẫn dùng sức đè nén: "... Đừng trêu chọc tôi."

Vẻ mặt này của Doãn Cố Tâm vô cùng đáng thương, nhưng Phó Sơn Trì chẳng những không có một chút thương hương tiếc ngọc, mà trong lòng hắn còn có du͙© vọиɠ lăng nhục bạo ngược, hắn cười nói:

"Lưu Hoa Đường là một nơi tốt, đào hát ở đó niêm yết giá rõ ràng, ai cũng xinh đẹp."

Phó Sơn Trì vén vạt váy của Doãn Cố Tâm lên, có thể nhìn thấy cặp mông và đôi chân trần của cậu, rồi hỏi: “Không biết lúc đó nếu muốn mẹ nhỏ thì cần phải trả bao nhiêu tiền một đêm?”

Toàn thân của Doãn Cố Tâm liền trở nên run rẩy, cậu muốn thoát khỏi vòng tay của người đàn ông này, nhưng xương cổ tay lại bị chèn ép đến mức đỏ bừng, giãy giụa không được, thậm chí cậu còn phải thở dốc một cách cực kỳ cẩn thận:

"Nhị gia, rốt cuộc ngài định làm gì?"

Mỹ nhân trong lòng Phó Sơn Trì có đôi mắt đỏ hoe, rất thích hợp để hôn môi và an ủi, nhưng hắn lại buông lỏng gông cùm xiềng xích, để Doãn Cố Tâm thu mình vào một góc.

“Đừng sợ.” Phó Sơn Trì chậm rãi an ủi Doãn Cố Tâm: “Nhìn xem, tôi còn chưa làm gì mà mẹ nhỏ đã bắt đầu run rẩy rồi.”

“Cha tôi còn giở trò đồϊ ҍạϊ với người khác nhiều hơn tôi. Bốn năm nay mẹ nhỏ vẫn chưa quen sao?”