Chương 4: Cha tôi còn giở trò đồϊ ҍạϊ với người khác nhiều hơn tôi. Bốn năm nay mẹ nhỏ vẫn chưa quen sao?

Màn đêm buông xuống Phó Sơn Trì phá lệ ngủ lại ở Phó phủ, kinh động Phó nhị lão gia.

Phó Văn Sính, Phó nhị lão gia vốn là con từ trong bụng vợ lẽ sinh ra, nhưng không được cưng chiều cho lắm, tuy đại ca ngu ngốc tầm thường nhưng ông ta cũng không có phần tài sản của nhà họ Phó.

Hai anh em họ bề ngoài có vẻ hòa thuận nhưng thực chất họ đã trở nên thù hận, Phó Văn Sính cũng cảnh giác với sự trở lại lần này của Phó Sơn Trì.

Trong nhà chính, nhị lão gia đích thân rót một tách trà cho Phó Sơn Trì, nhưng Phó Sơn Trì không hề nhượng bộ mà chỉ bình tĩnh nhận lấy, điều này khiến nhị lão gia nghiến răng nghiến lợi và chửi rủa trong lòng: “Đồ nhãi ranh."

Hai người thản nhiên trò chuyện vài câu, nhị lão gia ngập ngừng nói: “Lần này quay lại, bên phía cậu của cháu có dặn dò chuyện gì hay không?”

Có một người cậu là thống lĩnh quân phiệt, đương nhiên Phó Sơn Trì sẽ có tiếng nói trong nhà, Phó Sơn Trì bình tĩnh nói: “Quả nhiên là có chuyện dặn dò, lần này trở về cúng viếng, nhân tiện tôi muốn lấy bài vị của mẹ và chôn cùng với gia đình ông ngoại ở Tương Thành."

Phó Văn Sính sửng sốt: “Làm sao chuyện này có thể xảy ra! Tuy chị dâu chết trẻ nhưng cũng là vợ cả của đại ca tôi, sao có thể dọn đi nhà khác được!”

Phó Sơn Trì cũng không vội, ngược lại hắn rót đầy chén trà: “Đừng lo lắng, mẹ tôi qua đời sớm, cả đời cũng không có tình cảm gì với cha, chuyện phu thê hợp táng gì đó, tôi nghĩ là nên bỏ đi."

Phó Văn Sính còn muốn nói thêm, nhưng lại bị cắt ngang: “Cậu của tôi từ lâu đã coi trọng tài năng của ngài, lần này khi tôi trở về, cậu ấy còn nhờ tôi mang lời nhắn đến cho ngài.”

Phó Văn Sính nắm bắt được gợi ý, do dự một chút: "Lời nhắn gì?"

Phó Sơn Trì nói: "Chính phủ Tương Thành mới thành lập, nền tảng còn non nớt, đúng là cần phải có người tài cán. Bộ Tài chính là bộ phận quan trọng ưu tiên hàng đầu, cần tìm người đáng tin cậy."

Phó Văn Sính không thể tin được, ông ta đè xuống vui mừng trong lòng, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy! Tổng tư lệnh cũng cần một người quen biết để giúp đỡ ngài ấy ở bên kia... Cháu yên tâm, chuyện của mẹ cháu cứ để cho tôi làm chủ. Việc của cháu là phải mời chuyên gia đến xem ngày lành tháng tốt..."

Phó Sơn Trì chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa, nhưng kỳ thật trong lòng hắn đã sớm trôi về chỗ của mẹ kế nhà mình, cuối cùng Phó Văn Sính cũng nói đủ, hắn mới nói thêm: “Cha tôi càng ngày càng hồ đồ, một tên đào hát cũng muốn cưới về. Nếu ở nhà không có những chuyện nực cười này, thì cái chết của ông ta đã không xấu xí như vậy... Chú không cho khuyên gì sao?"

Phó Văn Sính thở dài: "Đâu chỉ có một mình tôi khuyên ngăn, ngay cả lão phu nhân cũng kinh hãi. Không biết người mù đó đã cho ông ấy uống loại canh gì..."

Phó Sơn Trì chế nhạo: "Em ấy là đào hát à? Kỹ nữ vô tình đào hát vô nghĩa. Em ấy làm ra chuyện vô liêm sỉ cũng là chuyện bình thường."

Những lời này thẳng thắn đến mức Phó Văn Sính hiểu được ý tứ trong lời nói của Phó Sơn Trì: "Đúng vậy. Hiện tại đại ca của tôi đã qua đời, tôi nghĩ... không cần phải giữ cậu ta ở lại nữa."

Phó Sơn Trì nhàn nhã ngồi trên ghế Bát Tiên, nhìn màn đêm mù mịt phía xa: “Em ấy nợ tôi một thứ, tôi nhất định phải đòi lại.”

Khi màn đêm càng lúc càng tối, Phó Sơn Trì rời khỏi viện của nhị lão gia, trở về nơi ở của mình, cầm một ít đồ đạc đi đến trước cửa phòng Doãn Cố Tâm.

“Mẹ nhỏ đã ngủ chưa?” Phó Sơn Trì nhẹ nhàng gõ cửa, giọng điệu nhẹ nhàng.

Trong nhà không có đèn, hình như người đã ngủ rồi, nhưng một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng mở cửa.

Doãn Cố Tâm quỳ gối cả ngày, chân rất đau, cậu đang cẩn thận bôi thuốc, nên khi nghe được giọng nói của Phó Sơn Trì, cậu liền có chút mơ hồ, nhưng vẫn mặc quần áo đi mở cửa.