Chương 3

"Lão gia, xin hãy cho tôi một ít tiền thưởng."

Giọng nói của Doãn Cố Tâm nhẹ nhàng, xem ra nếu hắn không cho thì cậu cũng sẽ ngoan ngoãn tiếp nhận, cho dù bởi vì chuyện này mà bị bầu gánh đánh đập.

“Keng” một tiếng.

Một thỏi bạc được ném vào đĩa đồng.

Doãn Cố Tâm sờ sờ bạc, kinh ngạc mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện, thì cổ tay trái đã bị giữ lại.

Sức lực của Phó Sơn Trì rất nhẹ nhưng Doãn Cố Tâm vẫn không thể từ chối. Hắn kéo cổ tay cậu chạm vào thắt lưng của mình, nơi có một chiếc ví căng phồng chứa đầy tiền giấy.

Bàn tay của Doãn Cố Tâm rất lạnh, nhưng khi bị bàn tay ấm áp như vậy cầm lấy, cậu lại không khỏi có chút đổ mồ hôi.

Cậu biết người đàn ông trước mặt có ý gì.

Quả nhiên Phó Sơn Trì nói: "Em đang ở nơi nào? Tối nay đi theo tôi, em có thể lấy được bao nhiêu, thì tôi sẽ cho em bấy nhiêu."

Giọng nói rất trẻ, không giống như tưởng tượng của Doãn Cố Tâm về một ông già có đôi mắt đυ.c ngầu và đầy du͙© vọиɠ.

Cậu hiểu rằng nếu không có đôi mắt này, cậu không thể biểu diễn trên sân khấu được nữa. Bây giờ bầu gánh chịu giúp đỡ, cho cậu ăn đã là vô cùng tốt bụng, nhưng cậu muốn tự mình tìm ra đường lui.

Vì vậy Doãn Cố Tâm do dự một hồi, gật đầu đồng ý yêu cầu của Phó Sơn Trì.

Đêm đó, Phó Sơn Trì đã xâm phạm Doãn Cố Tâm trong một ngôi nhà đổ nát ở sân sau của Lưu Hoa Đường.

Thân thể thiếu niên mềm mại, nhưng làn da của Doãn Cố Tâm lại đặc biệt trắng trẻo, chỉ cần dùng sức một chút là có thể tạo ra vết đỏ, hai chân thon dài đặt trong vòng tay của kẻ xâm phạm, liên tục run rẩy theo những lực đâm từ phía dưới háng.

Lần đầu tiên nếm mùi tìиɧ ɖu͙©, phản ứng của Doãn Cố Tâm đương nhiên cực kỳ ngây ngô, cậu cắn môi không chịu phát ra âm thanh, Phó Sơn Trì cúi người hôn lên tấm vải trắng quấn quanh mắt của cậu.

Khi bị liếʍ vào hốc mắt, cuối cùng Doãn Cố Tâm cũng run chân và phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé.

Động tác của Phó Sơn Trì không hề nhẹ nhàng, chăn bông trắng bên dưới dính đầy máu đỏ, dươиɠ ѵậŧ thô to của hắn không ngừng đâm cᏂị©Ꮒ vào da^ʍ huyệt của Doãn Cố Tâm vừa sâu vừa mạnh, khiến cho cái bụng nhỏ gầy của cậu hình thành một hình vòng cung bé nhỏ.

Doãn Cố Tâm không nhìn thấy, Phó Sơn Trì liền cầm tay cậu sờ lên, sờ sờ cái bụng dưới bị cᏂị©Ꮒ đến mức nhô cao, sờ đến nơi hai người bọn họ giao hợp cực kỳ nhớp nháp.

Doãn Cố Tâm bị bắt nạt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch, cậu muốn rút tay ra nhưng cổ tay lại bị nắm chặt, cuối cùng cậu chỉ có thể mở đôi mắt đờ đẫn nhìn bầu trời, lại rơi thêm hai giọt nước mắt, thậm chí không nói được một câu hoàn chỉnh.

Mãi cho đến khi Phó Sơn Trì phát tiết xong, hắn mới rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi cơ thể của Doãn Cố Tâm, hắn đưa một xấp ngân phiếu ở trong tay cho cậu, lúc này cơ thể của Doãn Cố Tâm đã không còn một chút sức lực nào.

Phó Sơn Trì mỉm cười, đặt đống tiền vào tay của Doãn Cố Tâm và hỏi: "Em tên gì?"

“Doãn Cố Tâm.” Doãn Cố Tâm sờ sờ tờ tiền trong tay, đủ để cậu sau này có được một cuộc sống ổn định.

Phó Sơn Trì sờ sờ lông mi của Doãn Cố Tâm và nói thêm: “Chợt có cố nhân ở trong lòng. Nhìn lại núi sông, đã là mùa thu.”

"Tên hay."

Trong Phó phủ, Doãn Cố Tâm đang yên lặng ngồi trên ghế nghỉ ngơi, không nhìn thấy bóng dáng người bạn cũ càng ngày càng gần trước mặt mình.

Thính Ngọc đang trốn ở bên cạnh lười biếng, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy Phó Sơn Trì, cô ta liền vội vàng gọi: “Nhị gia đã trở về!”

Phó Sơn Trì nhìn Doãn Cố Tâm ngẩng đầu lên, đứng dậy trên ghế, tiến lên một bước và hỏi Thính Ngọc: "Ngài ấy đang ở đâu?"

Đột nhiên, cánh tay của Doãn Cố Tâm bị một bàn tay nắm lấy, kéo về phía trước, một mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể của cậu nhanh chóng xộc vào mũi Phó Sơn Trì.

"Mẹ nhỏ, cẩn thận kẻo ngã."

Phó Sơn Trì trời sinh cực kỳ ôn hòa, nhưng từ một góc độ mà Doãn Cố Tâm không thấy được, trong ánh mắt đang nhìn vào cậu lại không hề có chút ấm áp nào.

Doãn Cố Tâm co đầu ngón tay lại, bốn năm trôi qua, cậu cũng không nhận ra giọng nói của người vừa đến.

"Cảm ơn... Nhị gia."

Phó Sơn Trì đã thay đổi quyết định.

Hắn muốn Doãn Cố Tâm học được một bài học mà cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên.