Chương 2

Phó Sơn Trì hoàn toàn bỏ đi dáng vẻ khinh thường và đùa giỡn ban đầu, đôi mắt dưới chiếc mũ quân đội lạnh lùng nhìn quản gia Vưu một lúc, sau đó rời đi, nhỏ giọng nói:

"Lưu Hoa Đường, mười bốn tuổi... đều có thể cᏂị©Ꮒ..."

Được rồi, tên kỹ nữ “sớm nắng chiều mưa” này đã không ngừng câu dẫn cha ruột của hắn vào năm thứ hai sau khi hắn rời Hoài Thành.

Trước khi sang Pháp, sợ có người ức hϊếp cậu nên hắn đã bí mật cử rất nhiều người đến bảo vệ, không ngờ người này lại coi thường danh xưng nhị gia nhà họ Phó, muốn làm đại phu nhân ở trong phủ này.

Làm mẹ kế của hắn.

Quản gia Vưu cứ nhìn vào vẻ mặt của Phó Sơn Trì khi nói lời này, lúc nhìn thấy vẻ mặt u ám của hắn, ông ta liền biết mình đã nói sai.

Ông ta biết rõ tính tình khó lường của nhị gia, khi ông ta đang định quỳ xuống cầu xin tha thứ thì nghe thấy Phó Sơn Trì đột nhiên hỏi:

“Cha tôi có tật xấu bắt người ta đứng ở xó góc lắng nghe mọi chuyện trong phòng.”

Phó Sơn Trì quay lại, nụ cười trong mắt vụt tắt:

"Vậy tiếng rên của mẹ nhỏ mới nhà tôi...có dễ nghe hay không?"

Trong nhà tang lễ đốt nến trắng, quan tài đặt ở giữa, mấy người hầu mặc áo trắng quỳ trước lò than ném tiền giấy, tiếng khóc kéo dài rất lâu trong nhà tang lễ.

"Đại phu nhân." Thị nữ Thính Ngọc bưng một chén trà cho người đang quỳ trước quan tài: "Quỳ lâu như vậy, uống một chén trà để làm ẩm miệng nhé..."

Một cổ tay trắng nõn thò ra từ ống tay áo rộng rãi của bộ thường phục, đốt ngón tay thon dài mò mẫm cánh tay Thính Ngọc, từ từ chạm vào tách trà, nhận lấy và nhấp một ngụm.

"Mấy giờ rồi?"

“Bẩm đại phu nhân, đã đến giờ Dậu rồi.” Thính Ngọc nhìn sắc trời tối sầm bên ngoài tang lễ, thấp giọng nói: “Bọn họ nói hôm nay nhị gia sẽ về, tại sao lúc này lại không có người tới?”

Doãn Cố Tâm đang quỳ tại chỗ đưa tách trà cho Thính Ngọc, ho vài cái rồi quay người lại, để lộ khuôn mặt có lụa trắng quanh mắt.

"Có lẽ là trên đường bị trì hoãn."

Sức khỏe của Doãn Cố Tâm chưa bao giờ tốt, lại hơi mệt vì quỳ quá lâu từ sáng đến tối nên nhờ Thính Ngọc đỡ mình ngồi trên chiếc ghế ngoài hành lang.

Phó phủ không theo xu hướng mới giống như những ngôi nhà kiểu Tây ở Hoài Thành mà vẫn sống trong một ngôi nhà cổ đơn giản và trang nhã.

Chỗ Doãn Cố Tâm ngồi cách đó không xa lắm, phía sau có một màn trúc, cậu mặc một bộ áo bào đơn giản, trên người không có đồ trang sức, chỉ có phần cổ lộ ra là trắng nõn không tì vết, cả người trông giống cây hoa mộc lan xinh đẹp rạng ngời.

Những vị khách đến chia buồn khi đi ngang qua đều ngơ ngác nhìn vào nơi đó, tuy nhiên, do bị cây trúc chắn gần hết nên dù có vươn cổ cũng chỉ nhìn rõ được một bên khuôn mặt của Doãn Cố Tâm.

Một người Pháp tóc nâu mắt xanh bị khung cảnh hữu tình này hấp dẫn, dùng giọng xa lạ hỏi người giúp việc bên cạnh: "Đây là ai?"

Người hầu nghiêng người nhìn qua, nhanh nhẹn trả lời: "Đây là góa phụ của đại lão gia, đại phu nhân của của Phó phủ nhà chúng tôi."

Sau khi Phó Sơn Trì đến linh đường, đương nhiên là hắn cũng nhìn thấy “bức tranh” này.

Nhưng Phó Sơn Trì khác với những người khác. Người bình thường nhìn thấy đồ đẹp sẽ cảm thấy thương xót, nhưng hắn chỉ muốn kéo tình nhân cũ đang ngồi trước bức tường bình phong này, ôm lấy cậu và dạy dỗ cậu một trận, sau đó hỏi cậu cảm giác cống hiến cơ thể của mình cho một ông già suốt bao năm qua là như thế nào.

Người khác chỉ có thể nhìn thấy da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp, nhưng hắn biết người đẹp phương đông này có thân hình xuất thần như thế nào, nhiều lần không nhịn được cậu đều không ngừng bật khóc, khơi dậy lòng ham muốn bạo ngược của người khác đối với cậu.

Bốn năm trước, Doãn Cố Tâm vì bị thương ở mắt nên không thể hát được nữa, chỉ có thể làm người hầu thu tiền thưởng trong đại sảnh, lúc đó cậu mới mười bốn tuổi, vóc dáng cũng không cao bằng hôm nay. Thay vào đó, Doãn Cố Tâm hơi gầy, với một tấm vải trắng chói mắt cầm chiếc đĩa và đi khắp nơi để xin tiền thưởng.

Khi đó, Phó Sơn Trì đứng ở rất xa, nhưng hắn lại để ý đến cậu thiếu niên bị mù nhỏ nhắn này, hắn thích thú nhìn Doãn Cố Tâm mò mẫm tìm đường đến chỗ của mình, dùng hai tay cầm một chiếc đĩa đồng, xương cổ tay lộ ra vừa mỏng vừa trắng.