Chương 1: Hắn muốn Doãn Cố Tâm học được một bài học mà cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên

Mùa xuân ở Hoài Châu nhiều mưa, Phó phủ vốn được xây dựng bằng lan can chạm khắc và tường ngọc cũng nhuốm màu u sầu. Hôm nay là ngày thứ 7 sau cái chết của đại lão gia nhà họ Phó, tất cả các doanh nhân và gia đình nổi tiếng ở thành phố Hoài Châu đều đến để bày tỏ lời chia buồn.

Phó Sơn Trì dừng ngựa ở trước cửa phủ, vó ngựa làm cho một vũng nước bắn tung tóe xuống đất.

Quản gia Vu đang đợi ở bên cạnh, xoa xoa mắt, có chút khó tin nhìn người đàn ông mặc quân phục thẳng tắp:

"Nhị gia?"

Phó Sơn Trì vẫn cầm roi cưỡi ngựa trong tay, hắn ngồi trên ngựa, hắn liếc nhìn xung quanh với ánh mắt trào phúng, trên thắt lưng còn có một khẩu súng, toàn thân phát ra khí tức ớn lạnh: “Tôi chỉ mới đi xa được vài năm. Trong phủ này, nô tài không nhận ra chủ nhân của mình sao?

"Đúng là nhị gia đã trở về rồi!"

Phó Sơn Trì, Phó nhị gia, là con trai trưởng của vợ cả của đại lão gia Phó phủ, ngay sau khi phu nhân qua đời vì bệnh tật, hắn liền sang Pháp du học và hoàn toàn đoạn tuyệt với nhà họ Phó.

Sau khi trở về nước vào một năm trước, hắn tiếp quản vị trí trong quân đội của chú mình và được thăng chức nhanh chóng, nhưng hắn không bao giờ đặt chân đến thành Hoài Châu nữa.

Nhưng bây giờ, hắn vội vàng mang theo quân đội trở về vào ngày thứ 7 sau cái chết của cha mình và không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Vì điều này, Phó nhị lão gia đã nói với quản gia Vưu rằng nếu Phó Sơn Trì thực sự quay lại để bày tỏ lời chia buồn, thì ông ta nhất định phải luôn cẩn thận.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Quản gia Vưu không dám trì hoãn nữa, vội vàng đi giúp người đàn ông xuống ngựa, nhưng Phó Sơn Trì đã chặn chuyển động của ông ta và tự mình xuống ngựa, Quản gia Vưu đành phải sai người dắt ngựa vào chuồng. Phó Sơn Trì cao to và có đôi chân rất dài, cho nên ông ta phải chạy hai bước thì mới có thể gần như theo kịp.

Phó phủ vẫn giống như khi Phó Sơn Trì rời đi vào bốn năm trước, ngoại trừ những lá cờ tang màu trắng được treo khắp nơi, thì nơi này vẫn tỏa ra bầu không khí u ám.

Quản gia Vưu dẫn hắn một đường đến nhà tang lễ, ông ta cũng đang suy nghĩ xem mình phải ứng xử khéo léo như thế nào nếu sau đó nhị gia hỏi về nguyên nhân cái chết của cha hắn, nhưng ông ta không ngờ Phó Sơn Trì lại không hề hỏi về cha ruột của mình mà lại nở nụ cười và lơ đãng nói:

"Tôi nghe nói cha tôi cưới một người đàn ông vào hai năm trước khi ông ta qua đời?"

Quản gia Vưu sửng sốt, sau đó nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, đúng vậy, đại phu nhân hiện tại… có xuất thân không cao quý như mẹ của ngài. Ngài ấy vốn là người hát kinh kịch ở Lưu Hoa Đường, trước khi có thể nổi tiếng, ngài ấy đã bị đại lão gia nhà chúng ta cưới về làm vợ kế.”

Phó Sơn Trì nghe xong chỉ cười mà không dừng bước, Quản gia Vưu kiêng dè Phó Sơn Trì cùng hai thiếu úy mặt lạnh đi theo phía sau hắn, lúc này, ông ta cũng có chút ý định lấy lòng, tiết lộ nói:

"Có lẽ nhị gia vẫn chưa biết, đại phu nhân của chúng ta đã sắp trở thành góa phụ, hơn nữa, người này còn bị mù!"

"Bị mù?"

Phó Sơn Trì đột nhiên dừng lại, đứng yên và liếc nhìn ông ta, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Quản gia Vưu có chút sợ hãi trước vẻ ngoài của Phó Sơn Trì, ông ta ngơ ngác và thận trọng nói: "Đúng... đúng vậy, người ta nói rằng đó không phải là do bẩm sinh đã có. Vốn dĩ ngài ấy diễn xướng khá tốt, nhưng bởi vì điều này mà ngài ấy không được lên sân khấu, ngài ấy chỉ có thể làm những công việc lặt vặt mà thôi....”

"Ồ, đúng rồi!" Quản gia Vưu lộ ra một nụ cười tràn đầy ý tứ sâu xa và nói thêm: "Vị đào hát đại phu nhân - mẹ kế của ngài được lão gia nhà chúng ta cưới về khi ngài ấy mới mười bốn tuổi, ây da... Thật đúng là..."