Chương 3: Về Nhà

Sở dĩ Lý Hoa cảm thấy khϊếp sợ là vì từ sau khi nguyên chủ biết thân thế của mình, tính tình đã thay đổi hẳn, bắt đầu nịnh nọt những người có địa vị hơn mình, mà người có địa vị thấp hơn…

Lục Tây Từ là trung đoàn trưởng, là tồn tại mạnh mẽ nhất đại viện này.

Còn sư đoàn trưởng với vân vân vốn không ở tại đây.

Bởi Lục Tây Từ có cấp bậc cao nhất, cho nên dù nguyên chủ là người có tuổi tác nhỏ nhất trong số những người ở đây, nhưng cho tới bây giờ nguyên chủ chưa từng gọi ai là chị dâu.

Trước đây, nguyên chủ gần như vẫn luôn dùng lỗ mũi nhìn người khác.

Vì thế, khi cô gọi Lý Hoa là chị dâu, Lý Hoa mới khϊếp sợ như vậy.

Sau khi khϊếp sợ qua đi, Lý Hoa lại vui mừng. Cô ấy cảm thấy Dư Bối Bối không phải cô gái xấu, chỉ hơi kiêu ngạo chút thôi.

Nhưng nghe nói cô tới từ thủ đô, gia thế cũng tốt, cho nên có kiêu ngạo một chút cũng bình thường.

Hơn nữa, người trẻ tuổi mà, thường hay nóng tính nha!

Lý Hoa đỡ Dư Bối Bối cẩn thận đưa cô về tiểu viện của cô.

Bởi vì nhờ có thân phận của Lục Tây Từ, Dư Bối Bối còn có thể sống trong một viện riêng.



Mở cổng ra, Lý Hoa còn quan tâm Dư Bối Bối: “Trong nhà có nước nóng hay gì không?”

Dư Bối Bối gật đầu.

Lý Hoa cười nói: “Vậy được rồi, chị không quấy nhiễu em nữa, em pha ít nước đường đỏ uống rồi nằm xuống nghỉ ngơi một lát, nếu còn cảm thấy khó chịu thì gọi chị nha.”

Dư Bối Bối lại gật đầu, còn nói thêm một câu: “Cảm ơn chị dâu, hôm nay nhờ có chị…”

Lý Hoa khoát khoát tay: “Đều là người nhà, em khách khí làm gì. Hơn nữa chị lớn hơn em nhiều như vậy, có chăm sóc em một chút cũng là chuyện nên làm.”

Nói tới đây, Lý Hoa lại không nhịn được nói: “Về phần Tống Chi, em cũng đừng tính toán với em ấy làm gì. Tống Chi chỉ hơi háo thắng một chút, trong mắt không chứa nổi hạt cát, em đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện này… chuyện này đã qua rồi, cứ để nó qua đi.”

Về việc Dư Bối Bối với Hứa Chính Quốc, ngay cả Lý Hoa cũng không biết mở miệng như thế nào.

Dư Bối Bối vì muốn Lục Tây Từ khó chịu mà cố ý mắt đi mày lại với Hứa Chính Quốc, cũng không hề cố ý tránh tai mắt người, dù sao mục đích của cô cũng là muốn Lục Tây Từ tức giận sau đó về nhà, cho nên gần như tất cả mọi người đều từng thấy một mặt không đứng đắn của Dư Bối Bối.

Dư Bối Bối: “…”

Cô cầm khung cửa, mặt đỏ lên: “Chị dâu, em biết lỗi rồi, do em nóng vội hồ đồ, làm sai chuyện, sau này em sẽ không như vậy nữa, chị yên tâm.”



Lý Hoa nghe tới đây lại thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Ai, em có thể nói vậy, chị dâu cũng yên tâm.”

“Còn có, em với Lục đoàn trưởng đều còn trẻ, có chuyện gì cứ từ từ nói rõ với nhau, đừng giận dỗi ầm ĩ. Không phải có câu vợ chồng với nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa à, có chuyện gì cứ nói rõ với nhau là được rồi.”

Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa…

Nguyên chủ với Lục Tây Từ còn chưa từng đứng chung bên một chiếc giường bao giờ.

Thế nhưng Dư Bối Bối vẫn bày ra dáng vẻ như bé ngoan mà gật đầu: “Vâng, em nhớ kỹ rồi chị dâu, sau này em sẽ không như vậy nữa.”

Lý Hoa nghe xong, lộ ra nụ cười vui mừng: “Vậy được rồi, em nghỉ ngơi một lát đi, chị cũng phải quay về. Chờ khi có thời gian rảnh chị lại tới thăm em, nói chuyện với em.”

Dư Bối Bối gật đầu: “Vâng!”

Lý Hoa đi rồi, Dư Bối Bối mới đánh giá tiểu viện. Nói là tiểu viện nhưng thật ra nó khá lớn, hẳn phải tới sáu bảy mươi mét vuông.

Chỉ là rất trống trải.

Vì bên trong không có một thứ gì.

Ngoại trừ mấy cây cỏ dại mới vừa mọc lên bên tường viện.