Bên kia, Mặc Dục Thành nhận được cuộc gọi từ Lạc Vũ, anh đang trên đường đến Mộc Hoa để đón cô đi ăn tối, anh không ngờ rằng khi anh luyện tập xong chuẩn bị đến. Tô Mộc Dao không chỉ rời đi trước mà hiện giờ còn đang gặp nguy hiểm.
“Anh lập tức đến đó!” Mặc Dục Thành nhanh chóng quay đầu xe, hướng tới trung tâm thương mại. Đôi mắt lạnh lùng mở to, anh không biết được là ai lại có gan như vậy.
Nghĩ đến Tô Mộc Dao lúc này hoảng sợ cùng bất đắc dĩ, anh không khỏi tăng tốc về phía trước... Lúc này, anh đã quên đi dáng vẻ Tô Mộc Dao khi thu phục bọn xã hội đen cứng cỏi như thế nào. Lúc này trong đầu anh chỉ nghĩ có lẽ cô gái này chỉ giả vờ cứng cỏi mà thôi.
Dựa vào trong tủ, Tô Mộc Dao uống nước đường nâu mà chị Thanh đưa cho cô, cô đã mất quá nhiều máu, bất kể nó có ích hay không chị Thanh cảm thấy uống một chút nước vẫn tốt hơn là không uống gì cả
Khách hàng cứ đến đây lấy quần áo nhưng không ai mở tủ. Cả người có chút lảo đảo, Tô Mộc Dao cầm chén tay cũng có chút yếu ớt, nhưng vẫn là cố gắng làm cho mình phấn chấn lên. Lạc Vũ nói rằng muốn cô đợi ở nên cô sẽ đợi thêm một thời gian nữa ...
Khi Mặc Dục Thành đến cửa hàng mà Lạc Vũ đã đề cập, anh nhìn từng chiếc tủ trong cửa hàng.
“Anh, anh đi mua quần áo cho bạn gái sao?” Chị Thanh nhìn Mặc Dục Thành vừa vào cửa, cười chào hỏi.
Ánh mắt của anh đảo qua các ngăn tủ trong cửa hàng, chị Thanh cũng chú ý tới điểm này, lập tức tự hỏi không biết vừa rồi anh có ở cùng đám người đó hay không, cho dù thoạt nhìn không giống như... “Thưa anh, anh xem có thích bộ quần áo nào hay không hay là tôi lấy xuống cho anh xem?”
Nghĩ đến hôm nay Tô Mộc Dao mặc quần áo thế nào, Mặc Dục Thành nhàn nhạt nói: “Tôi tìm một cô gái mặc váy màu xanh lam, cô ấy nói mình đang ở trong tủ quần áo ở cửa hàng của cô.”Thanh âm của Mặc Dục Thành không lớn, chỉ có chị Thanh nghe được.
Nghe những gì anh nói rất đúng đặc điểm, vị trí rất rõ ràng, chị Thanh đã nghi ngờ rằng anh thực sự là người mà Tô Mộc Dao đang chờ đợi. Tuy nhiên, nghĩ đến người vừa rồi, cô ấy có chút lo lắng...
Thấy vậy, Mặc Dục Thành đặt giấy chứng nhận quân nhân của mình trước mặt chị Thanh, trong đó ghi rõ Mặc Dục Thành, quân hàm thiếu tướng. Bức ảnh trên cũng chính xác là anh, vì vậy rõ ràng anh là người của quân đội ...
“Chờ một chút, trước tiên chờ những người trong cửa hàng rời đi!” chị Thanh cảnh giác nói, thừa dịp trong cửa hàng không còn lại những người khác, chị Thanh đem Mặc Dục Thành kéo đến trong ngăn tủ, mở ngăn tủ ra nói: “Cô gái một vị quân nhân tên là Mặc Dục Thành tới tìm cô... ”
Tô Mộc sững sờ nghe đến tên anh, muốn mở mắt ra, lại cảm thấy rất mệt mỏi...“ Mặc Dục Thành....anh...đến đây.” Tiếng thì thầm nhỏ nhẹ là những từ nhỏ mà anh nghe được khi nhìn thấy Tô Mộc Dao.
Nếu như anh nghe được Tô Mộc Dao nói hết câu, có lẽ sẽ không bởi vì cô gái trước mặt mà cảm thấy đau lòng. Bởi vì lời nói đầy đủ của Tô Mộc Dao: “Mặc Dục Thành, đồ khốn! sao bây giờ anh mới đến đây ...
Ôm Tô Mộc Dao đang hôn mê trong vòng tay, anh nhìn tấm ván gỗ trong tủ đã bị nhuộm đỏ cộng với chiếc váy bị thấm đỏ trên vai trái của cô cho thấy vết thương của cô rất nghiêm trọng.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của cô, tôi sẽ đưa cô ấy đi trước, tôi sẽ cảm ơn cô sau.” Mặc Dục Thành khẽ gật đầu với chị Thanh, sau đó nhanh chóng rời đi ôm Tô Mộc Dao trong ngực.
Nằm trong lòng anh, mặc dù so với trước tốt hơn, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái. Cô không hài lòng di chuyển người, nhưng bởi vì vết thương trên vai trái bị ảnh hưởng, cơn đau kéo đến cô cũng không dám động nưa.
Đặt Tô Mộc Dao lên ghế phụ và thắt dây an toàn cho cô, Mặc Dục Thành nhanh chóng chở cô đến bệnh viện... Trên đường đi, Tô Mộc Dao tỉnh lại một lần, khi nghe anh nói đến bệnh viện, cô phản đối: “Tôi không thể đi bệnh viện, những người đó nhất định sẽ ở bệnh viện chờ tôi.”
Bởi vì bọn họ biết Tô Mộc Dao bị thương nhất định phải đi bệnh viện, nếu không tìm được người, bọn họ cũng chỉ có thể ngồi trở lại và chờ đợi ở viện.
Lái xe đi thẳng qua bệnh viện, lời nói của Tô Mộc Dao không phải là không có lý, nhưng anh không hiểu rốt cuộc cô đã khıêυ khí©h ai, để cho người ta muốn diệt tận gốc như vậy, “Vậy đi nhà của tôi đi, tôi có một ít dụng cụ cấp cứu cùng thuốc trị thương cho em.”
Mặc Dục Thành là thành viên của đội đặc nhiệm, cũng thường xuyên bị thương, có đôi khi không muốn đi bệnh viện, anh sẽ tự mình chữa trị tại nhà. Giờ nghĩ lại thấy cũng tiện, Tô Mộc Dao cũng không để tâm vì cô lại bất tỉnh lúc nào không hay.
Đưa Tô Mộc Dao về nhà, căn hộ một người mà anh ở không quá nhỏ, có đầy đủ những thứ cần thiết, nhưng phòng khách ban đầu đã bị cải tạo thành phòng tập thể dục, chỉ có phòng ngủ của anh là trống.
Đặt người lên giường, Mặc Dục Thành lấy hộp thuốc ra, nhìn bờ vai trái bị thương bê bết máu của Tô Mộc Dao. Cầm chiếc kéo, anh cắt phần vai của chiếc váy ra.
Nhìn vết thương nơi bị bắn, nếu là anh bị thương, nhất định sẽ nghiến răng trực tiếp lấy viên đạn ra, nhưng Tô Mộc Dao đã vì đau mà ngất đi, anh lại có chút do dự.
Chỉ là thời gian không cho phép anh chần chờ quá nhiều, nhìn đạn trên vết thương, mang theo một tia tính toán, e rằng viên đạn này nhất định có vấn đề gì đó. Ngay lập tức, anh đặt một chiếc khăn vào miệng để cô không cắn lưỡi, đợi một lúc để lau sạch bụi bẩn gần vết thương, sau đó khử trùng con dao mổ bằng bật lửa, cắt mở vết thương của cô...
Quá trình này đẫm máu và đau đớn.... Mặc Dục Thành ấn mạnh cánh tay trái của Tô Mộc Dao để ngăn cô cử động, sau đó nhanh chóng lấy viên đạn ra bằng một tay. Lúc này Tô Mộc Dao đã bị cơn đau đánh thức, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Nước mắt cứ tuôn rơi nhưng cô cũng biết đây là một bước cần thiết. Nếu viên đạn không được lấy ra khỏi cơ thể cô, mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn nữa... Nhưng, hành động này quá tàn nhẫn đi thôi!
Mặc Dục Thành, anh có phải đàn ông không! Tại sao lại không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào....