Chương 14

Tô Mộc Dao nghe xong lời này, hừ lạnh một tiếng, "Hiện tại biết sợ rồi sao? Vừa rồi tại sao dám làm như vậy? Tôi tha cho anh một lần này...nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu..."

Người đàn ông nằm trên mặt đất ngẩng đầu lên, một chút sợ hãi trên mặt anh ta đã biến mất đâu rồi? Trong ánh mắt lạnh lùng lộ ra một tia châm chọc, trong bóng tối một tay súng bắn tỉa sát khí nhắm ngay đầu Tô Mộc Dao

Ngay khi tay súng bắn tỉa sắp bóp cò, Tô Mộc Dao trong tầm ngắm đột nhiên biến mất... không phải biến mất, mà là đột ngột bỏ chạy! Rõ ràng, cô đã phát hiện ra mối nguy hiểm trong bóng tối.

Có người muốn gϊếŧ cô.

Cô biết rằng bây giờ mình đang gặp nguy hiểm, vì vậy cô đã cố gắng trốn thoát khỏi con hẻm này nhanh nhất có thể. Đây đơn giản chính là một âm mưu dùng để phục kích cô. Nếu cô không nhận ra điều đó sớm, có lẽ giờ cô đã trở thành một xác chết.

Tô Mộc Dao đã trải qua cảm giác bị đôi mắt như diều hâu nhìn chằm chằm, lần đó cô suýt chết. Vì tay bắn tỉa ở trong bóng tối khi bị nhắm tới, chúng sẽ giống như con mồi bị đại bàng nhắm tới, mỗi đường bắn của chúng cực kỳ sắc bén và chính xác.

Trên vai truyền đến một trận nóng ran cảm giác ngứa ngáy, Tô Mộc Dao biết nhất định là cô đã bị thương, nếu vừa rồi đột nhiên chuyển hướng, nếu không một phát hẳn là đã trúng vào tim cô.

Nhìn ngã tư phía trước, chỉ cần đi qua đây, an toàn của cô sẽ nhiều hơn một chút. Khi đến gần ngã tư đường, Tô Mộc Dao nghiến răng nghiến lợi, mặc kệ vết thương trên vai trái, nhanh chóng lăn tới dưới tấm biển quảng cáo...

Thở hổn hển liên tục, cô nhìn ba lỗ đạn trên mặt đất... Nếu cô không né tránh kịp năm sau được ngắm gà khỏa thân ăn chuối cả nải rồi!...Nghiến răng, Tô Mộc Dao không thể kiểm soát được nhiều như vậy. Nghĩ đến trung tâm mua sắm gần đó, có rất nhiều người ở đó, vì vậy có dễ dàng để tránh những người đang đuổi theo mình.

Vào lúc này, cô chỉ quan tâm đến việc sống hoặc chết.

Một đường chạy trốn, cô biết nguy hiểm vẫn chưa rời đi, nhưng so với những tay súng bắn tỉa kia trốn trong bóng tối, người ngoài sáng không thể nguy hiểm bằng. Cô hiện tại cần tìm một nơi an toàn, dựa theo tình hình hiện tại nếu tiếp tục chạy, cô sẽ gặp nguy hiểm...

Trong trung tâm mua sắm có rất nhiều người, những nơi có nhiều người cũng gây ra một chút phiền toái cho Tô Mộc Dao. Lúc này dưới chân cô giày đã không còn, trên người trên mặt còn có một ít bùn đất, bởi vì lăn lộn khi mồ hôi lạnh hòa với bụi đất.Mọi người đều nhìn và đánh giá cô...



Trong trung tâm thương mại Tô Mộc Dao đầu tiên dẫn bọn họ đi một vòng trong trung tâm sau đó thừa dịp hỗn loạn trốn đi. Nhận thấy tiếng bước chân của những người đó đi ngang qua chiếc tủ nơi mình đang ngồi, cô cố gắng chịu đựng cơn đau ở vai trái và điều chỉnh tư thế ngồi hiện tại của mình.

Bây giờ cô đang cuộn tròn trong chiếc tủ nhỏ trên quầy chất đầy quần áo mùa Đông, nên cũng không có người mở tủ.

Sau khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy vai trái rất đau, có cảm giác như bị đổ ớt vào vết thương... Nước mắt sinh lý không thể kìm nén vì đau đớn mà rơi xuống. Cô chắc chắn rằng tay súng bắn tỉa biếи ŧɦái nhất định đã làm gì đó với viên đạn.

Đau quá... Khi tiếng chuông điện thoại yếu ớt vang lên, Tô Mộc Dao chịu đựng đau đớn tắt âm thanh, sau đó nhìn thấy người gọi... Nghiến răng nghiến lợi trả lời.

“ Lạc Vũ…” Giọng nói đau đớn của Tô Mộc Dao truyền đến tai Lạc Vũ, cô ấy gọi đến vốn muốn chia sẻ những câu chuyện thú vị với cô nhưng lại cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.

Cô ấy chưa từng nghe qua thanh âm như vậy, nhất thời hoảng sợ nói: "Dao Dao, cậu làm sao vậy? Thanh âm của cậu làm sao vậy, có phải bị làm sao hay không?"

Cố gắng không để ý đến trên vai trái đau đớn, dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, Tô Mộc Dao: “Tớ không sao rồi. Vừa rồi bị người đuổi gϊếŧ, ngoài ý muốn bị bắn trúng.”

“Bây giờ cậu đang ở đâu? Có an toàn không.” Khi Lạc Vũ nghe tin Tô Mộc Dao bị thương, cô ấy càng hoảng sợ hơn. Không giống như cô, Lạc Vũ không có nhiều trải nghiệm ly kỳ như vậy. Tuy nhiên, ngay cả khi cô ấy chỉ nghe đã cảm thấy rất tệ...

Sau khi nói cho Lạc Vũ biết vị trí của mình, Tô Mộc Dao không dám nhiều lời, vì sợ thu hút sự chú ý của người bên ngoài. Lạc Vũ khuyên cô đừng rời khỏi đây, nhưng cô ấy không nói cho cô biết kế hoạch của mình.

Mà Tô Mộc Dao cũng biết mình trong thời gian ngắn sẽ không thể rời đi, nhưng lại không biết có thể trốn bao lâu. Sau khi cúp điện thoại, cô dựa vào tấm ván gỗ phía sau, cơn đau khiến khuôn mặt cô tái nhợt...

Tô Mộc Dao bị ánh sáng đột ngột làm cho giật mình, khi bắt gặp một đôi mắt kinh ngạc không kém, mặt cô trở nên tái nhợt, rõ ràng là làm cô gái ngoài kia sợ hãi.

Nhưng nhìn Tô Mộc Dao trước mặt, cô ấy căn bản không có kêu to: “Cô là ai... Tại sao cô lại ở trong tủ quần áo của tôi?”



“Tôi muốn trốn nhờ, tôi đang bị truy sát, xin hãy giúp tôi...”Cô kìm lại mỗi đau, hy vọng người phụ nữ trước mặt có thể giúp mình.

Nhìn thấy trạng thái lúc này của Tô Mộc Dao thực sự rất đau, chị Thanh có chút do dự, “ Cô làm sao vậy? Bị thương sao... Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?”

Hiện tại cô đang ở trong trung tâm thương mại, nếu rời đi sẽ thu hút sự chú ý của bọn chúng còn có thể làm ảnh hưởng đến người ở đây. Nghĩ như vậy, cô từ chối lòng tốt của chị Thanh, “Họ vẫn đang tìm tôi, nếu họ tìm thấy tôi, tôi sẽ chết. Làm ơn, hãy để tôi trốn ở đây một lúc.”

“Vậy thì…” Chị Thanh đang định nói gì đó, một giọng người đàn ông trầm thấp từ trên ngăn tủ vang lên: “Vừa rồi chị có nhìn thấy một người phụ nữ bị thương không, chắc là ở vai trái, mặc một chiếc váy màu lam, đi chân trần.”

Không nghi ngờ gì, người đàn ông này đang tìm Tô Mộc Dao, và Tô Mộc Dao cũng biết điều này. Chị Thanh dễ dàng xác nhận rằng cô là người mà người đàn ông này đang tìm kiếm, mặc dù cô ấy không thể nhìn thấy vai trái của Tô Mộc Dao có bị thương hay không.

Ngay lập tức, dưới chiêu bài thu dọn chị Thanh nhẹ nhàng đóng chiếc tủ mà cô đang ở lại, “Người trong trung tâm mua sắm của chúng tôi đa số là phụ nữ, nhưng anh nói rằng người kia bị thương không đi giày, thì tôi thực sự không thấy...”

Ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông dừng lại trên người chị Thanh, nhưng chị Thanh trông rất bình tĩnh, cô ấy dường như không nói dối. Nhưng vào lúc này, một nhân viên sau lưng chị Thanh lên tiếng, " À, tôi nhìn thấy người mà ông nhắc tới..."

Tô Mộc Dao cùng chị Thanh đồng thời sửng sốt, chị Thanh quay đầu và lườm người bán hàng. Chỉ là lời vừa nói ra, người đàn ông kia đã nghe được, "Người phụ nữ kia ở đâu?"

Nhân viên bán hàng chỉ hướng lối ra, khẳng định nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy một cô gái, cô ấy mặc một chiếc váy màu lam, không đi giày, sau đó cô ấy chạy ra cửa. Tôi thấy cô ấy vừa chạy vừa ngoái đầu lại, như thể đang tránh ai đó vậy....

Sau khi vài người rời đi, chị Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, “ Uyển, em suýt nữa làm tôi sợ chết khϊếp.”

Cô ấy lè lưỡi, “Thay vì để bọn họ lang thang trong trung tâm thương mại, không bằng để họ ra khỏi trung tâm thương mại, như vậy cô gái kia sẽ an toàn hơn.”

Tuy biết hiện tại đã an toàn, nhưng mọi người cũng lo lắng mấy người kia sẽ quay lại lần nữa. Điều đó sẽ gây ra rắc rối lớn...