Chương 16

Sau khi viên đạn được lấy ra, anh nhanh chóng sơ cứu vết thương và băng bó lại... Mãi cho đến khi mọi chuyện được giải quyết, Mặc Dục Thành mới lấy chiếc khăn ra khỏi miệng Tô Mộc Dao. Lúc này, cô đang nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn.

“ Mặc Dục Thành, anh có còn là đàn ông không, không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào sao?” Cô tức giận trách mắng, nhưng bởi vì mới khóc xong giọng nói nghẹn ngào, lại có chút nhu tình cùng đáng thương. Bị một con dao rạch để lấy viên đạn ra còn đau hơn nhiều so với bị bắn.

Đối với Mặc Dục Thành, anh thà đối mặt với nắm đấm của Tô Mộc Dao còn hơn đối mặt với những giọt nước mắt của cô. Nhìn cô không ngừng khóc trước mặt mình, Mặc Dục Thành thu dọn một đống đồ đạc rời khỏi phòng...

Mặc Dục Thành vừa rời đi, Tô Mộc Dao đang nức nở liền dừng lại...Rời đi rồi sao? Tại sao không an ủi gì cả! Tô Mộc Dao tức giận, lại càng ủy khuất, nhất là cảm giác được trên vết thương đau đớn, càng khóc càng to hơn...

Tô Mộc Dao là một người rất ít khóc, nhưng lần này, tựa hồ muốn khóc cho đủ. Mặc Dục Thành đang sắp xếp đồ đạc trong phòng khách, nghe thấy tiếng khóc trong phòng trong lòng có chút cáu kỉnh, lại không biết nên an ủi như thế nào.

“Đinh đinh ~” Chuông cửa vang lên, anh thà đối mặt với người ngoài cửa cũng thực sự không muốn nghe thấy tiếng khóc của cô nữa... Khi cửa vừa mở ra, ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận vô cùng náo nhiệt đồng thanh vang lên, "Đội trưởng!”

“Sao các cậu lại tới đây?” Anh khẽ cau mày nhìn một đội đội viên trước mặt, hiện tại trong nhà lại có thêm một Đại Phật nên anh không có thời gian chào hỏi những người này.

Với tư cách là cố vấn quân sự của đội đặc nhiệm số 1 và là người khởi xướng bữa tối tại nhà đội trưởng lần này, Tần Bân chắc chắn là người phụ trách việc đàm phán, “Đội trưởng, hôm nay là sinh nhật của Thất Ninh, chúng ta muốn đến nhà đội trưởng ăn tối.”

Nghĩ xong, trên trán có chút hắc tuyến, nhìn Tần Bân đang khẽ cắn răng trước mặt, "Tôi không phải đã nói trước...”

“Đội trưởng chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi...”Đội phó Trịnh Kinh vừa nói xong anh nhìn xuống thấy cậu ấy cầm hai túi đồ lớn trên cả hai tay, rõ ràng trong đó là nguyên liệu của bữa tiệc của ngày hôm nay.

Nghe được tiếng kêu yếu ớt của ai đó, Tần Bân giơ tay đẩy mắt kính xuống, nhìn thế nào cũng có ác ý, “Đội trưởng, em tựa hồ nghe được tiếng kêu... Là tiếng kêu của con gái... ”

Nghe được lời nói của Tần Bân, Trịnh Kinh cũng sững người, một người khác đột nhiên nhảy dựng lên, kích động muốn vào phòng nhìn xem là ai, “Đội trưởng nhà anh vậy mà có một người phụ nữ... ừm...”



Mặc Dục Thành liếc mắt nhìn qua, Thất Ninh đột nhiên sợ hãi, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trịnh Kinh không nói gì.

Lần này, anh cũng biết đuổi không được đám người tò mò này, lập tức xoay người, “ Vào đi!” Nhưng không được Mặc Dục Thành cho phép, không ai dám nhìn đến căn phòng đang truyền đến tiếng khóc của người phụ nữ kia. Cho dù, trong lòng của họ giống như những con bọ đang bò ở đó, ngứa ngáy và tò mò.

Bên kia, Tô Mộc Dao cũng nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm của nhiều người, từ nơi này bài trí mà nói, đây hẳn là nhà của anh ta. Tuy rằng không thích, nhưng Tô Mộc Dao vì khóc đến mệt mỏi, cảm thấy rất nặng nề mệt mỏi, cô quyết định ngủ một giấc dậy lại nói tiếp.

Anh không còn nghe thấy tiếng khóc từ bên trong, đoán rằng cô vì khóc mệt nên đã ngủ thϊếp đi. Năm đồng đội của anh dường như đầy tò mò nhưng tuyệt đối không dám hỏi...

Căn hộ của Mặc Dục Thành phía bên ngoài căn hộ có một cái ban công, có thể dùng làm nơi nướng thịt, đàn ông ở với nhau đương nhiên không cần nghĩ tới việc vào bếp nấu nướng. Nhưng họ, những người muốn tiết kiệm rắc rối, và thích một phương pháp đơn giản như vậy.

Thịt nướng gần xong, Tần Bân tò mò hỏi Mặc Dục Thành: “Đội trưởng, không cần mời chị dâu cùng ăn sao?”

“Không cần đâu, cô ấy khóc nhiều mệt nên đã đi ngủ rồi.”Mà hiện tại thân thể của cô ấy cũng không thể ăn đồ nướng, lát nữa nấu cháo... Nghĩ như vậy, thừa dịp người khác nướng thịt Mặc Dục Thành rửa sạch nồi bắt đầu nấu cháo.

Lý Hải cầm xiên thịt cừu nướng tươi rói trong tay, vừa cắn vừa bày tỏ suy tư: “Đội trưởng đúng là không biết lễ nghĩa là gì, đoán chừng chị dâu sẽ bị lời nói của đội trưởng chọc giận mất...”

Một nắm đấm giáng xuống đầu anh ta, Đàm Minh vẻ mặt khinh thường nói: “ Cậu lo chuyện của mình đi, ở đó mà lo chuyện của đội trưởng.”

Mà ở đằng kia, nhân vật chính Thất Ninh của buổi sinh nhật hôm nay, đang rất vui. Tay trái cầm một xiên thịt cừu, tay phải cầm một cái đùi gà to, trước mặt là một chai Coca, ăn rất vui vẻ. Mặt khác, Trịnh Kinh thỉnh thoảng lại đưa đồ ăn đã chín cho anh ta...

Thấy vậy, Lý Hải mất bình tĩnh, vừa chạy về phía bếp nướng vừa hét: “Thất Ninh đồ lợn, đừng ăn hết. ”Thất Ninh đã ăn xong tất cả những món nướng, còn bản thân Lý Hải cũng chưa ăn được hai xiên, tất cả đều chui vào cái hố không đáy của cậu ta rồi.

Trong khi tiệc đồ nướng sôi nổi đang diễn ra bên ngoài, Tô Mộc Dao ngủ thϊếp đi, khi cô ngủ thϊếp đi càng trở nên khó chịu hơn. Đá chăn trên người ra, Tô Mộc Dao cảm thấy rất nóng...