Chương 4

Chương 4: “Là người bạo lực.”

Trong nhiều ngày, viện điều dưỡng rất yên bình.

Thế nhưng những ngày tháng êm đềm chưa được bao lâu, rắc rối nhỏ khác lần lượt ập đến.

Khoảng chín giờ sáng, Nghiêm Trác vừa chăm sóc buổi sáng cho một người đàn ông lớn tuổi xong, chuẩn bị đến khoa điều trị nội trú.

Vừa vào đến cửa đã chạm mặt với y tá Tần từ cầu thang đi xuống, vừa nhìn thấy cậu, cô ta như nhìn thấy cứu tinh: “Mau lên phòng vật lý trị liệu ở lầu ba. Hai ông già đang đánh nhau, chỉ có hai y tá giúp đỡ, tình hình không ổn lắm, chị đi gặp lãnh đạo trước."

Đi tìm lãnh đạo? Vậy chắc chắn rất nghiêm trọng!

Nghiêm Trác ngay lập tức tưởng tượng ra một trận đấu kiếm khốc liệt, cậu chạy thẳng lên tầng ba.

Khi Nghiêm Trác đến, họ đã ngừng đánh nhau, hai ông già ngồi mỗi bên ghế sô pha, im lặng.

Có một y tá đứng bên cạnh mỗi người, dường như vừa thuyết phục được, sợ lại xảy ra một cuộc xung đột khác.

Nghiêm Trác nhìn quanh phòng, kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Diên cách đó không xa, khoanh chân ngồi ở trên ghế, lần đầu tiên trên mặt lộ ra vẻ xem kịch, cười như không cười.

Nghiêm Trác sửng sốt một chút, không ngờ lại gặp anh ở đây.

Họ đã không gặp nhau gần một tuần kể từ lần tan rã tồi tệ cuối cùng.

Xét hiện trường hiện tại, ngoại trừ chiếc ghế bị đạp đổ, mọi người hẳn là không bị thương.

Nhưng hãy nghĩ mà xem, cả hai người họ cộng lại cũng đã gần 150 tuổi.

Dù tính tình có nóng nảy đến đâu, tính cách hung dữ đến đâu, thì việc đánh nhau là không đúng.

Cậu không khỏi nghĩ đến sức chiến đấu của một người nào đó trong căn phòng này...

Thật sự không có hại gì nếu không so sánh.

Nghiêm Trác nhấc ghế ngồi xuống, líu ríu hỏi: "Làm sao vậy? Hai ông."

“Không có gì.”, một ông già đeo kính khịt mũi nặng nề, chỉ vào một người đàn ông đầu hói khác, nói: “Ông ta ăn cắp đồ của chú. "

Người chú tố cáo người khác ăn cắp họ Tề, người bị buộc tội họ Lý.

Bây giờ chú Lý bị buộc tội ăn cắp, ông ấy đứng dậy, phẫn nộ nói: "Tôi ăn cắp của ông cái gì? Bằng chứng đâu?"

“Ông ta ăn cắp máy thu thanh của chú.”, chú Tề cũng đứng lên.

"Đó là Kim Kiều tặng cho tôi!"

"Đó là tôi đã tặng cho Kim Kiều!"

……….

Thấy bầu không khí lại trở nên căng thẳng, như thể họ sẽ chiến đấu trong giây tiếp theo.

Nghiêm Trác vội vàng ở giữa thuyết phục họ: "Bình tĩnh, bình tĩnh—"

Nhưng tia lửa giữa hai người đã bùng cháy, lập tức diễn ra một cuộc chiến mới.

Mắt thấy cảnh tượng lại sắp mất kiểm soát—

Đột nhiên nghe thấy một tiếng "Ầm", âm thanh lớn chói tai xuyên qua căn phòng, dội xuống như một gáo nước lạnh, họ lập tức dừng nắm đấm sắp tung ra của mình.

Nghiêm Trác liếc nhìn người phát ra âm thanh—Tống Diên.

Anh đang ngồi ở đó, khí chất của anh khiến người khác không thể bỏ qua.

Bên cạnh anh là những chiếc bình nằm rải rác trong tình trạng rách nát.

Lại thêm một khoản tiền khổng lồ khác.

Nghiêm Trác nghĩ.

Cậu thở dài một hơi, hai ông lão lập tức trầm mặc, hai người chậm rãi ngồi xuống.

Nghiêm Trác hỏi chú Lý: “Vừa rồi chú nói bà Kim Kiều tặng quà cho chú à?”

“Không thì sao?” Chú Lý kích động đứng lên vừa nói, lại bị y tá giữ lại.

Ông ta nói: "Tôi không ăn cắp hay giật gì cả. Đó là quà chú được tặng, chú sử dụng một cách quang minh chính đại, không có gì sai trái cả!"

Chú Tề nhổ nước bọt vào mặt ông ta: Này, để tôi nói cho ông biết—Ông đã bảy tám mươi tuổi rồi, nói những lời như vậy không biết xấu hổ sao."

“Tôi…”, chú Lý vuốt ngực, điều hoà lại hô hấp của mình: “Ông trẻ lắm sao, ông cũng chỉ nhỏ hơn tôi có năm tuổi, ông tự hào cái gì!"

Trong lòng Nghiêm Trác run lên, sợ đối phương lại xông tới, cậu vội vàng nói: "Chú Lý, bình tĩnh lại trước đã, đừng quá kích động, chỉ là hiểu lầm thôi."

“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì, đây rõ ràng là ăn cắp.”, chú Tề ở bên cạnh nói: “Tiểu Nghiêm, con phán xét đi, chú là người bỏ tiền ra mua, nhưng quyền sỡ hữu lại không thuộc về chú.”

Đầu Nghiêm Trác to ra, cậu cũng đâu phải phán quan, làm sao mà xử vụ việc này. Máy thu thanh do người này tặng cho người kia, cứ tặng qua tặng lại, cho dù có nói ai đúng, cũng không công bằng với người kia.

“Như vậy đi…”, Nghiêm Trác kiến nghị nói: “Chú Lý, chú đem máy thu thanh trả lại cho bà Kim đi, như vậy vật về chủ cũ, không ai khó chịu nữa.”

Chú Lý nhướng mày, nói: “Dựa vào đâu? Đã tặng cho chú thì là của chú.”

Nói xong, lập tức giữ khư khư máy thu thanh trong lòng, giống như sợ bị ai cướp đi.

Nghiêm Trác cố kiềm nén không cười.

Khi con người ta già đi, họ sẽ ngày càng trở nên trẻ con.

Biểu cảm và động tác của chú Lý giống như đứa trẻ bị cướp đồ ăn ngon khi còn nhỏ, khá dễ thương.

Nhưng dễ thương thì dễ thương, sự việc vẫn cần phải giải quyết.

Nghiêm Trác nảy ra một ý, lấy điện thoại di động ra, dường như vô tình nói: "Được, vậy cháu sẽ gọi điện thoại cho bà Kim, kêu bà ấy lên, nói các người vì bà ấy mà đánh nhau."

Chú Lý nói: “Cái rắm! Rõ ràng vì radio!"

Nghiêm Trác nhướng mày: “Được...vậy con sẽ nói do máy radio của bà ấy.”

Cậu cố ý nhấn mạnh chữ “bà ấy”

Nghiêm Trác bấm nút gọi, cố tình đưa nó ra trước mặt hai ông lão.

Chú Tề “chậc” một tiếng, cùng cậu thảo luận: “Tiểu Nghiêm, đâu đến mức đó chứ, chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu cần làm phiền người ta.” Chú dừng một chút: “Gọi điện thoại thì ngại lắm.”

Nghiêm Trác vô tội nhún vai, chỉ vào radio, cậu nói: "Nhưng chỉ có người buộc chuông mới tháo được dây chuông thôi."

Khi chú Lý nghe thấy điều này, ông ta nhanh chóng đặt radio xuống đất, giống như món bảo bối mình vất vả đấu tranh để có được vừa rồi trở thành một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Ông ta nói: "Xong rồi, giải quyết xong rồi, chỉ cần trả lại cho lão Tề là được."

Không ngoài dự đoán, nói ra tên bà Kim là ổn, Nghiêm Trác nhếch khóe môi: "Chú Tề, chú thấy thế nào?"

"Chú cũng thấy rất ổn..."

"Được rồi.”, Nghiêm Trác nói: “Vậy mọi chuyện đã ổn. Hai người nên ngừng xung đột, phá hủy sự hài hòa, phải trật tự của nơi ở chúng ta. Nếu hai chú còn có lần sau ——" Cậu dừng một chút, uy hϊếp: "Con sẽ thật sự gọi điện thoại cho bà Kim."

Chú Lý không kiên nhẫn xua tay nói: "Chú biết, chú biết..."

Nghiêm Trác không nói nữa, cậu nghĩ nghĩ rồi đề nghị: “Vậy hai chú bắt tay làm hòa đi.”

Làm hòa cũng được, nhưng bắt tay thì….Hai ông cụ luống cuống quá.

Chỉ cần vỗ vào lòng bàn tay của nhau, cho dù mâu thuẫn được giải quyết, khi gặp lại nhau, chúng ta vẫn sẽ là một người đàn ông tốt.

Sau khi buông ra, chú Lý hỏi Nghiêm Trác: “Được chưa?"

Thế giới đã hòa bình.

Nghiêm Trác nói: "Được rồi."

Sau khi xử lý hai người lớn tuổi xong, họ rời đi, căn phòng lập tức chìm trong im lặng.

Nghiêm Trác bước đến chỗ Tống Diên.

Cậu đá những mảnh vỡ của chiếc bình dưới chân, thở dài: “Anh sẽ lại mất tiền."

"Ừ."

Nghiêm Trác hỏi: "Tại sao anh lại làm đổ chiếc bình?"

Tống Diên nói ngắn gọn: "Phiền."

"..."

Ừm, lý do này rất Tống Diên.

Nghiêm Trác trầm ngâm nói: "Kỳ thực anh có thể đẩy ghế đẩu xuống, đơn giản lại thô lỗ, cũng không cần bồi thường."

Tống Diên hờ hững: "Tôi có rất nhiều tiền."

Nghiêm Trác: ". ..Nhà anh sống ở núi tiền sao?"

Tống Diên cau mày, không hiểu cậu đang nói cái gì.

"Thôi bỏ đi.”

Nghiêm Trác nói: “Tôi muốn thu dọn đồ đạc, anh tự quay về?"

Tống Diên hỏi: "Nếu không thì sao?"

"Nếu không thì ..." Nghiêm Trác nói đùa: "Nếu không tôi sẽ tiễn anh."

Tống Diên nghiêm túc tiếp thu, lập tức nói: "Không cần."

Không cần thì không cần.

Nghiêm Trác nghĩ, tại sao lại trốn nhanh như vậy, bộ cậu là một loại virus có nguy cơ lây cao sao?

Tống Diên luôn tránh những loại sẽ lây ngay khi chạm vào.

Vì vậy cậu tức giận nói: “Vậy anh trở về một mình đi, trên đường cẩn thận một chút.”

Đối với những người không thể nhìn thấy mà nói, đi bộ là một việc rất không an toàn.

Bởi vì bạn không bao giờ biết những gì ở phía trước.

Tống Diên đá và phán đoán vị trí của mảnh vỡ. Rồi anh đứng dậy đi sang bên kia, tay chống gậy chậm rãi bước đi, khi đến cửa, anh đột nhiên quay lại nói: “Tiền mua chiếc bình sẽ được ghi trực tiếp vào tài khoản."

Nghiêm Trác đang cẩn thận nhặt từng mảnh, nghe anh nói, cậu bình tĩnh trả lời: "Đã hiểu, thiếu gia."

Sau khi Tống Diên rời đi, người lãnh đạo mới tới.

Người lãnh đạo họ Cao, tên là Cao Hồng Minh.

Cao Hồng Minh hỏi: “Người đâu?”

Nghiêm Trác: “Đi hết rồi.”

“Giải quyết xong rồi?”

“Ừm.”

Không bắt kịp buổi phát sóng trực tiếp, Cao Hồng Minh thấy có chút tiếc nuối, anh ta nhìn quanh phòng, nhìn chằm chằm vào chiếc bình bị vỡ, nói: "Này! Trận chiến rất khốc liệt sao?"

Giọng điệu của anh ta còn có thể vui vẻ hơn nữa không.

Nghiêm Trác im lặng một lúc, sau đó giải thích: “Cái bình này không bị vỡ trong một cuộc chiến.”

“Nó tự vỡ?”

“Do người làm…”

“Cái gì?”

Thôi bỏ đi. Nghiêm Trác không buồn giải thích, cậu nói: “Tiền mua chiếc bình này—“

“Không sao, không sao,” Cao Hồng Minh hào phóng: “Nó bán trên Taobao, một cái mười tệ, cậu không cần quan tâm chuyện bồi thường."

"À? Đúng rồi..." Anh ta nói thêm, "Tôi tình cờ gặp anh Tống khi đi lên lầu. Anh ấy không bị cuộc bạo lực vừa nãy ảnh hưởng gì hết đúng không?"

“...Không bị ảnh hưởng.” Nghiêm Trác không có can đảm để nói với anh ta rằng anh Tống mà anh đang nói mới là người bạo lực.

Lãnh đạo Cao gật đầu, nói: "Tốt, đây là khách hàng lớn của chúng ta."

Nghiêm Trác tò mò: "Hả? Tại sao?"

Cao Hồng Minh cũng không để ý nhiều câu hỏi của cậu, nói: “Bởi vì căn phòng của anh ấy là đắt nhất, hơn nữa, cột người liên hệ để trống, nên tôi đoán anh ấy sẽ sống trong viện dưỡng lão vì không có ai chăm sóc, nhất định sẽ sống ở đây cho đến khi mắt khỏi hẳn, mắt của anh ấy—“ Anh ta bĩu môi: “Đợi giác mạc phù hợp khó lắm. "

Nghiêm Trác hỏi: “Vậy mắt của anh ấy còn cơ hội chữa lành sao?"

"Ừ..." Cao Hồng Minh xoa cằm: "Nếu may mắn."

Trong mắt cậu chợt nghĩ đến bóng dáng cô đơn đứng ngược sáng khi nhìn thấy Tống Diên lần đầu tiên.

Rõ ràng đã từng rất rực rỡ, lại đột nhiên gặp nạn, để rồi ngày qua ngày, năm này qua năm khác đối mặt với dày vò chờ đợi.

Và may mắn là điều không chắc chắn nhất.

Cậu đột nhiên không thể chịu được khi nghĩ về nó…