Chương 3

Chương 3: Bệnh hoạn

Nghiêm Trác không thể không tự vỗ tay cho mình.

Can đảm có nghĩa gì?

Đây chính là ý nghĩa của can đảm.

Khi Nghiêm Trác đi lên cầu thang, tình cờ gặp phải y tá Trương ở dưới lầu, tâm tình rất tốt vì vừa mới giáo dục được một người nên tươi cười chào hỏi y tá Trương.

Bị nụ cười của cậu lây nhiễm, y tá Trương hỏi: “Sao trông con vui quá vậy.”

Nghiêm Trác lắc đầu nói: “Không có gì.”

Thật tiếc là cậu không thể chia sẻ niềm vui của mình.

“Ha ha… ừm.”, y tá Trương cũng cười theo, nói: “Người trẻ tuổi tụi con chỉ thích nói nửa chừng thôi.”

Bà lắc đầu, bước xuống bậc thang.

Nhưng khi đến tầng một, bà đột nhiên quay lại, hỏi: "À mà—Nghiêm Trác, con đang học nghệ thuật phải không?"

Nghiêm Trác “Dạ” một tiếng, sau đó hỏi lại: "Sao vậy bà?"

Y tá Trương nói: “Cũng không có gì, tại bà có hai cái bảng vẽ không có ai dùng, nếu con cần thì bà đưa cho con.”

“Bảng vẽ.”, Nghiêm Trác hỏi: “Bà lấy đâu ra vậy?”

“Ai ya.”, y tá Trương nói: “Chính là phòng 108…”, bà đột nhiên nhỏ giọng lại: “Cái cậu thanh niên phòng 108 ấy, mỗi lần anh ta đập đồ xong, khi bà đến thu dọn, anh ta đều kêu bà vứt hết bảng vẽ đi, nhưng mấy cái bảng vẽ đó còn mới quá, vứt đi lại thấy tiếc, nên bà mới lén lút cất lại, nếu con cần thì bà cho con."

Nghiêm Trác cau mày, bàng hoàng hỏi: “Tại sao anh ấy lại ném bảng vẽ?”

“Cái đó bà không biết”.

Một cái gì đó lóe lên trong đầu cậu, cậu hỏi: “Bà Trương, có cây bút chì nào trong số những mảnh vỡ mà bà đã thu dọn không?"

“Có.”, y tá Trương nói mà không cần suy nghĩ: “Còn có rất nhiều nữa, đều gãy hết.”

Cho đến thời điểm này, Nghiêm Trác cuối cùng đã hiểu.

Cậu hiểu tại sao Tống Diên nhờ mình giúp mua đồ vẽ.

Hóa ra là để anh "bạo hành" tiếp.

Nghiêm Trác hỏi y tá Trương: "Anh ấy làm như vậy, bà không thấy tức giận sao?"

Y tá Trương thở dài, nghiêm túc nói: "Tại sao bà lại tức giận? Một chàng trai trẻ đột nhiên gặp phải thất bại lớn như vậy. Nếu bà nghĩ về điều đó theo hướng nhìn khác, bà có thể còn khó chấp nhận hơn cậu ấy, hơn cậu ấy, hơn nữa, Tiểu Tống...", dì Trương dừng lại hai giây: "Mỗi lần bà dọn xong, cậu ấy đều cho bà hai trăm tệ, mặc dù bà nói không cần, nhưng cậu ấy nói đây là bà xứng đáng được nhận."

Nghiêm Trác hơi giật mình, nhớ lại cảnh Tống Diên đưa tiền cho cậu vừa rồi.

Cậu hỏi: “Bà Trương, có phải anh Tống thích dùng tiền để bày tỏ lòng biết ơn không?”

Y tá Trương bối rối, dường như không hiểu lời nói của Nghiêm Trác, bà nói: “Bà không hiểu lắm câu nói của con, nhưng bà biết mỗi người đều có cách thể hiện của riêng mình, bà thích cách biểu hiện của cậu Tống."

Nghiêm Trác chợt nhận ra.

Nói cách khác, có thể Tống Diên đã hiểu lầm cậu và bà Trương giống như nhau, nghĩ rằng cậu cũng thích cách biểu hiện này.

Đó là lý do tại sao anh cho cậu tiền.

Sau khi y tá Trương rời đi, ác quỷ và thiên thần trong tâm trí của Nghiêm Trác bắt đầu chiến đấu.

Một người nói: "Cậu nên đi xin lỗi."

Người kia lại nói: "Không cần xin lỗi, bởi vì cậu cũng không cố ý, có lẽ vài ngày nữa anh ta sẽ quên thôi."

Nghiêm Trác đau lòng không thể không đưa ra lựa chọn.

Cuối cùng, cậu thu hết can đảm chậm rãi từng bước đi tới cửa phòng 108, cam chịu gõ cửa.

“Anh Tống, tôi vào được không?”

Khoảng hai ba giây sau, bên trong truyền ra một giọng nói.

Tống Diên nói: “Vào đi.”

Nghiêm Trác đẩy cửa đi vào.

"Có chuyện gì?" Tống Diên hỏi cậu.

Nước da của anh không được ưa nhìn cho lắm.

Nghiêm Trác đang rèn luyện tâm lý cho chính mình: Bất kể là ai, nếu bị dạy dỗ mà không có lý do thì tâm trạng sẽ rất tệ.

Cậu cố gắng hết sức để phớt lờ sự không hài lòng của Tống Diên, nói: "À... Tôi chỉ, vừa rồi—"

Tống Diên cau mày khi nghe cậu cứ nói vấp: "Cái gì?"

Nghiêm Trác ngượng ngùng nói: “Anh có thể đưa tôi chi phí đi lại vừa rồi không."

"Chậc—" Nghiêm Trác ước gì cậu có thể cắn đứt lưỡi ngay tại chỗ, đó không phải là điều cậu muốn bày tỏ!

“Không.” Tống Diên trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của cậu.

Nghiêm Trác hỏi: "Tại sao?"

Tống Diên nói: "Vì tiền không chân thành."

Anh trả lời lại nguyên vẹn.

Ra ngoài đi chơi luôn phải trả lại tiền, Nghiêm Trác chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ nghẹn lời đến chết.

Cậu thương lượng với Tống Diên: “Tôi có thể rút lại những gì mình đã nói không?”

Tống Diên: “Không.”

Nghiêm Trác: “…”

“Vậy anh có thể tha thứ cho những lời nói không phù hợp của tôi vừa rồi không?”

“Không.”

Mẹ kiếp.

Nghiêm Trác không thể nhịn được nữa, tuy biết Tống Diên có tính cách như vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy xấu hổ, vô cùng xấu hổ.

Nếu cậu biết mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, trừ phi bị úng đầu, nếu không cậu sẽ không đi xin lỗi đâu.

Thôi bỏ đi, bây giờ nói cái này cũng vô dụng.

Nghiêm Trác đang muốn nói, còn chưa mở miệng, liền nghe Tống Diên hỏi: "Nói xong chưa?

“A…”, Nghiêm Trác chưa kịp phản ứng lại, sững sờ nói: “Xong rồi.”

Tống Diên gật đầu: “Vậy cậu có thể đi rồi, nhớ đóng cửa."

Nghiêm Trác: "..."

Mới có mấy phút đồng hồ, mà cậu đã bị bắt nạt cả chục lần.

Nghiêm Trác thề nếu cậu lại dính vào cái mặt lạnh lùng của Tống Diên nữa, cậu sẽ ăn mì gói cho đến hết đời.

Sau khi ra khỏi cửa, Nghiêm Trác vẫn cảm thấy ngột ngạt.

Cậu có tài hùng biện từ khi còn nhỏ, luôn chiếm thế thượng phong trong việc tranh luận với người khác, cậu chưa bao giờ có kinh nghiệm trong chuyện cạn lời.

Nhưng bây giờ nhìn lại, trong hai ngày qua, mỗi lần nói chuyện với Tống Diên, cậu đều bị đối phương ghét bỏ hoặc bị từ chối, cậu thực sự bại trận.

Nếu không phải cậu cũng là một người rất thân thiện, có thể cậu đã nghi ngờ chính mình.

……..

Ba giờ chiều, Nghiêm Trác đang treo đồ trong đại sảnh.

Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, sau đó là tiếng đập phá đồ đạc phát ra từ phòng của Tống Diên.

Nghiêm Trác cả kinh, nhảy xuống ghế chạy về phía 108.

Đáng tiếc cửa bị khóa từ bên trong, từ bên ngoài không mở ra được.

Tiếng gõ cửa lớn của Nghiêm Trác và âm thanh đồ đạc bị đập phá trong phòng tạo thành một bản song ca.

Y tá Trương chạy đến, ngăn cậu lại, nói: "Đừng đập cửa nữa, con cứ để cậu Tống đập phá đập đi, đến lúc muốn dừng, cậu ấy sẽ tự dừng lại thôi."

Nghiêm Trác tức cười, cậu nói: “Nhưng những người lớn tuổi bên phòng kế bên rất dễ sợ hãi bởi những tiếng ồn này, hơn nữa nếu anh ấy cứ làm loại hành động này, cũng không tốt cho sức khỏe của chính mình."

Đạo lý này ai mà không hiểu, nhưng y tá Trương cũng hiểu rất rõ mình

không có cách nào ngăn cản Tống Diên nên chỉ có thể im lặng tiếp nhận rồi lặng lẽ thu dọn sau khi mọi thứ bị rối tung lên khắp nơi. …

…….

Người trong phòng cuối cùng cũng yên lặng, nhưng người bên ngoài lại mang tâm trạng phức tạp.

Một lúc sau, cửa mở ra, Tống Diên dựa vào khung cửa, không tập trung nói: “Y tá Trương, bà vào đi.”

Dường như anh đã biết rõ y tá Trương sẽ đứng đợi ngoài cửa.

Y tá Trương đáp lại, vừa định vào phòng thì bị Nghiêm Trác chặn lại, cậu cầm lấy chổi và đồ hốt rác từ tay bà, không chút do dự bước vào phòng.

“Con làm cho.” Cậu nói.

Tống Diên đột nhiên nghe cậu nói chuyện, sửng sốt một giây, nhướng mày nói: "Lại là cậu?"

Dường như Tống Diên đã rất quen thuộc âm thanh của cậu, Nghiêm Trác nói: "Là tôi thì sao, sau này chỉ cần anh đập đồ tôi sẽ lập tức có mặt ở đây."

Cậu thầm nghĩ: Cho dù sau này có nghèo khổ đến đâu, cậu cũng không phải ăn mì gói suốt đời.

Tống Diên: "..."

Anh chưa từng thấy loại đường hình người nào dính như vậy.

"Cậu muốn làm gì thì tuỳ." Anh nói.

Sau đó anh đi vào phòng tắm.

Nghiêm Trác mím môi, bắt đầu nghiêm túc thu dọn đồ vật bị "đập nát".

Khi cậu bị ai đó đυ.ng trúng vào buổi sáng, cậu còn sợ rằng đầu bút chì sẽ bị gãy.

Bây giờ xem ra do mình suy nghĩ nhiều rồi, cho dù có mua lại, cũng bị Tống Diên đập nát bấy thôi.

Nghiêm Trác đột nhiên nghĩ đến hai câu nói đùa phổ biến nhất mà giáo viên nghệ thuật cũ của cậu thường nói——

Thứ nhất, ăn tĩnh vật không thể vào đại học.

Thứ hai, hãy yêu cây cọ vẽ trên tay như vợ của em.

Từ quan điểm này, Tống Diên không nên cưới vợ và không có ai chăm sóc, vì vậy anh mới đến viện dưỡng lão một mình.

Trong khi phàn nàn về Tống Diên, cậu lau sàn nhà, vô tình tìm thấy một vết máu khi đang đổ rác vào thùng rác.

Nghiêm Trác nhìn kỹ hơn, vết máu đã khô, vẫn còn trên cây bút chì 2b, có lẽ do sơ ý cắt ra khi anh gọt bút chì.

Cậu suy nghĩ một chút, liếc nhìn phòng tắm, không biết Tống Diên đang làm gì, cứ vặn vòi mở nước mãi mà không đi ra.

Nghiêm Trác đi tới bệ cửa sổ tìm một hồi, quả nhiên tìm được một cái gọt bút chì trong góc.

Cậu đẩy nó ra để nhìn kỹ, thấy cũng có máu trên lưỡi cắt.

Mắt không thấy, nên không gọt bút chì được?

Nghiêm Trác nhặt một cây bút chì dưới đất, nhắm mắt lại, dùng dao gọt thử.

Hóa ra, cậu không bị gì cả.

Thật không biết Tống Diên bị thương như thế nào.

Cậu thở dài.

Tình trạng này khá buồn.

Nó giống như một đầu bếp không thể cầm dao làm bếp, một thợ xây không thể cầm một con dao gạch, một võ sĩ quyền anh bị gãy tay chỉ còn những vết sẹo bị cắt.

Còn họa sĩ... gọt bút chì không được nên không vẽ được nữa.

Trong lĩnh vực mà tôi quen thuộc nhất, ngay cả những việc cơ bản nhất tôi cũng không thể làm được, đòn này chẳng khác gì một vụ nổ bom hạt nhân.

Một lúc sau, Tống Diên đi ra, anh dùng nước rửa vết thương, lúc này vết thương truyền đến cảm giác đau đớn dày đặc.

Nghiêm Trác chú ý ngón trỏ tay trái hơi gồ lên của anh, hỏi: “Trong phòng có băng cá nhân không?”

Tống Diên giật mình, cong ngón trỏ lên, trực tiếp từ chối: “Không cần.”

Lại một câu từ chối nữa.

Nghiêm Trác thực sự mất bình tĩnh.

Cậu đặt đồ gọt bút xuống, tiếp tục dọn rác.

Tống Diên rờ rẫm đến mép giường ngồi xuống, mở hộp thuốc châm một điếu, ngọn lửa đỏ tươi đang cháy trên đầu ngón tay.

Nghiêm Trác đang làm việc chăm chỉ ở bên cạnh, liếc anh một cái, cậu gõ mạnh vào cái đồ hốt rác bằng sắt, phát ra một âm thanh dài trên mặt đất.

Tống Diên hơi nghiêng đầu theo giọng nói: “Cậu có thể không làm.”

“Nhưng đó là việc mà y tá Trương làm.” Nghiêm Trác vô thức cao giọng.

Tống Diên quay đầu lại, giọng nói đều đều không dao động: “Đó là việc của bà ấy.”

“Ừ, là việc của bà ấy.”, Nghiêm Trác nói: “Anh thậm chí còn đưa tiền cho bà ấy, vì vậy bà ấy không thiệt thòi chút nào, đúng không.”

Cậu có hơi hung hăng nói, vô ý thức lộ ra một ít nóng nảy.

Tống Diên cười ha ha một tiếng, có thể do cảm thấy cậu khó hiểu, cũng có thể là chính mình lười nói chuyện với cậu, cười xong liền im bặt.

Anh không nói chuyện, Nghiêm Trác cũng không biết làm sao xuống thang, ngược lại hếch mũi lên nói: "Anh không cảm thấy cách trút giận của mình rất bệnh hoạn sao?"

Hai từ bệnh hoạn đã kích động đến Tống Diên, bàn tay đang đặt trên mép giường đột nhiên nổi lên gân xanh, trông rất dữ dằn.

Nghiêm Trác giật mình, có lẽ cậu cũng thấy mình đã dùng sai từ, dừng lại vài giây, tiếp tục: "Nếu anh muốn, anh có thể thay đổi nó."

"Nhưng tôi không muốn.”, Tống Diên nói, sắc mặt vô cùng khó coi: "Đừng luôn rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, bây giờ cậu ra ngoài đi."

Đây là lần thứ hai Nghiêm Trác bị anh đuổi ra ngoài, cậu đã có thể bình thản tiếp nhận.

Cậu đặt đồ đạc trên tay xuống, bước thẳng ra khỏi cửa.

Cậu không thấy y tá Trương ở cửa, nên tìm một y tá khác đến dọn dẹp phòng của Tống Diên.

Nghiêm Trác đi đến sảnh, ngồi xuống, bất lực ôm trán, dường như cậu luôn thách thức tính khí của Tống Diên.

Nhưng cậu không thể giải thích tại sao, vì vậy cậu cảm thấy rằng thà chọc tức anh còn hơn là để anh tích tụ cơn tức và bùng nổ với khuôn mặt chết chóc và không có biểu cảm.

Suy cho cùng, cơn giận của Tống Diên bất thường và không thể kiểm soát được, không ai có thể đoán được cơn bộc phát tiếp theo của anh sẽ là khi nào.

Nghiêm Trác run rẩy chờ đợi mấy ngày, Tống Diên không ném đồ đạc lung tung nữa, điều này khiến cậu có chút an tâm.