Chương 5

Chương 5: Tôi tên là Nghiêm Trác

Vào Chủ nhật, tuyết rơi dày ở thành phố H.

Nghiêm Trác vừa đứng dậy, mở rèm cửa ra, nhìn thấy trên kính đọng một tầng băng sương, bên ngoài hoàn toàn là một mảnh trắng xóa.

Cậu theo bản năng mà ôm chặt lấy mình, bên ngoài nhất định rất lạnh.

Nghiêm Trác tùy ý thu dọn đồ đạc đi đến nhà ăn, bởi vì tuyết rơi dày đặc, đường xá khó đi, rất ít người đến nhà ăn ăn cơm.

Dù vậy, cậu vẫn nhìn thấy Tống Diên, người ngày nào cũng đến một chiếc bàn nào đó.

Sau khi Nghiêm Trác mua bữa ăn, ngồi xuống chào: "Chào buổi sáng, anh Tống."

Tống Diên nghe thấy giọng nói của cậu, dừng lại nói: "Chào."

Sau khi chào hỏi, hai người bắt đầu ăn trong im lặng.

Tống Diên ăn rất chậm, anh thích nhai chậm, như thể anh không ăn đồ ăn bình thường mà đang tham gia một bữa tiệc nếm thử đồ ăn nào đó.

Cho nên lần nào anh cũng đến trước, nhưng lần nào Nghiêm Trác cũng ăn xong trước.

Nghiêm Trác ăn xong liền thu dọn đĩa, nói: "Anh Tống, anh từ từ ăn, tôi đi trước."

Tống Diên gật đầu, Nghiêm Trác liếc nhìn đồ ăn còn lại trên đĩa của anh, nhướng mày nghĩ.

Không ngờ đã lớn vậy rồi mà còn kén ăn như vậy.

Nhiệt độ bên ngoài thấp, Nghiêm Trác đi bộ rất nhanh trên đường đi.

Khi đến sảnh, cậu rất ngạc nhiên với khung cảnh trước mặt mình.

Cậu thấy một nhóm đàn ông và phụ nữ lớn tuổi ngồi thành vòng tròn, giữa họ có các y tá trẻ đang nhảy múa.

……..

Nghiêm Trác đi theo mọi người xem hai ba phút, cảm thấy cũng vô nghĩa, liền chuẩn bị lặng lẽ lẻn đi.

Đúng lúc này, bà Dương nhìn thấy cậu liền gọi: “Tiểu Nghiêm đến rồi, nhanh lên, mau tới biểu diễn cho mọi người xem.”

Nghiêm Trác: “…”

Nếu biết vậy cậu sẽ không ham vui chạy qua đây xem thử.

Nghiêm Trác bất lực nói: "Con không biết nhảy, còn hát lạc điệu nữa, chuyện này con xin kiếu."

Dì Từ nói: "Ồ — không sao, tụi dì sẽ không chê con đâu."

“Cậu trai trẻ, đừng ngại, tới đây biểu diễn chút đi!"

Giọng nói kia vừa dứt, liền có rất nhiều người la ó: “Tới đây! Biểu diễn một bài——!"

Nghiêm Trác đỡ trán: “Vậy con tùy tiện hát đại một bài, mọi người đừng cười con.”

“Không cười, không cười!"

Cậu ho, hắng giọng một cái, bắt đầu hát: "Dậy đi—!"

Mọi người đều lần lượt đứng lên cổ vũ cho cậu, làm nóng bầu không khí.

Nghiêm Trác dừng lại, tiếp tục hát: "—Những người không muốn làm nô ɭệ, hãy xây dựng Vạn Lý Trường Thành mới của chúng ta ..."

………..

Sau khi Tống Diên ăn xong, anh chậm rãi trở về đại sảnh, bởi vì tuyết rơi, anh đi rất cẩn thận, khi đi tới cửa đại sảnh, còn chưa bước vào, liền nghe thấy bên trong truyền đến một tràng tiếng vỗ tay, anh hơi khựng lại, sau đó mới bước vào trong một lần nữa.

Sau khi Nghiêm Trác hát một bài, cậu lại bị buộc hát thêm một bài nữa, lần này cậu hát một bản tình ca nổi tiếng, một bài đặc biệt giật gân.

Khi Nghiêm Trác hát câu thứ ba, cậu thoáng thấy Tống Diên từ bên ngoài bước vào, cậu chợt bị ngộp thở, gần như nghẹn lời.

Nhưng Tống Diên chỉ đi ngang qua, rồi rời đi ngay sau đó.

Trong lúc sững sờ, không biết có phải ảo giác của mình hay không, cậu cảm giác được khi Tống Diên đi ngang qua, anh đã mỉm cười, khóe miệng khẽ cong lên.

Mặc dù, khả năng nhiều là một sự nhạo báng.

Hát xong hai bài, Nghiêm Trác sợ lại bị đám người này quấy rầy đòi cậu hát thêm bài thứ ba nên vội vàng chuồn đi, mãi đến góc cầu thang mới yên tâm.

Nghiêm Trác vỗ vỗ l*иg ngực vẫn còn kinh ngạc, người lớn tuổi thật quá đáng sợ.

Cậu ở đó một lúc, rồi bước đến cửa phòng 108.

Lúc này, cửa sổ và cửa ra vào của phòng 108 đang mở, gió thổi tuyết bay qua sảnh, thổi về phía họ.

Nghiêm Trác liếc vào, nhưng Tống Diên không có ở đó.

Cậu nghĩ thầm: Lạ thật, anh đi đâu được nhỉ?

Nghiêm Trác vùi đầu vào phòng người khác, trong lòng có chút áy náy, nhìn trái nhìn phải, không thấy người cũng không dám quay đầu lại, chuẩn bị rời đi.

Nhưng không ngờ vừa quay đầu lại đυ.ng phải người khác.

“A—”

Nghiêm Trác bịt cái mũi đau do va chạm.

Tống Diên bị ai đó va tại cửa phòng, anh cảm thấy kỳ lạ, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Nghiêm Trác, anh không hề ngạc nhiên.

Tống Diên hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Giọng điệu của Tống Diên không tốt, khiến Nghiêm Trác sững sờ.

Cậu vốn đã áy náy, lúc này lại càng ấp a ấp úng nói: "Tôi, tôi không có làm cái gì, chỉ đi ngang qua nhìn thấy anh không có đóng cửa, sợ anh làm mất đồ, nên tôi ghé qua đóng cửa cho anh."

Tống Diên chỉ có thể nghe thấy cậu nói thản nhiên, không thấy được khuôn mặt đỏ bừng của cậu, miễn cưỡng tin tưởng.

Trong lòng Nghiêm Trác thở phào nhẹ nhõm, thầm thở dài mình đã thoát khỏi một kiếp nạn.

Vừa định rời đi, lại bị Tống Diên ngăn lại.

Tống Diên hỏi: "Bài hát cậu vừa hát tên gì?"

Nghiêm Trác “Hả” một tiếng, trả lời: "Những năm tháng chạy trốn."

Tống Diên có biểu cảm kỳ lạ: "Của Vương Phi?"

Nghiêm Trác không hiểu ý nghĩa về biểu hiện của anh, khẽ "Ừ."

Biểu cảm của Tống Diên càng trở nên kỳ lạ.

Nghiêm Trác gãi đầu, không biết tại sao, cậu đã nhận ra điều đó cho đến khi anh bước vào đại sảnh, biểu cảm của Tống Diên lúc đó nên được mô tả bằng năm từ—Một lời khó nói hết...

Chuyện Nghiêm Trác hát lạc điệu, nếu muốn kể thì phải nhắc lại từ xa xưa, bởi đây là “tài năng” được cậu bộc lộ lúc trong bụng mẹ.

Nếu thật sự muốn nói nó khó nghe cũng không sao, ít nhất Nghiêm Trác vẫn cảm thấy còn chấp nhận được. Nhưng khi thấy một người tỏ ra ghét giọng hát của mình như vậy, ít nhiều cậu cũng thấy chút khó chịu.

Sự khó chịu này kéo dài cho đến khi cậu trở lại ký túc xá.

Nghiêm Trác bật phần mềm nhận dạng âm nhạc trên điện thoại di động của mình lên——Thời điểm xấu hổ đã đến!

Cậu hắng giọng thật mạnh, hát liên tiếp mấy câu.

"Không thể nhận dạng bài hát đang được phát, vui lòng thử lại."

Cậu hát thêm vài câu, lần này giọng của cậu đã được khuếch đại.

"Không thể nhận ra bài hát đang được phát, vui lòng thử lại."

Mẹ kiếp.

“Phần mềm rác rưởi gì vậy!”

Nghiêm Trác lầm bầm, ném điện thoại lên giường.

……..

Tuyết rơi càng ngày càng lớn, dưới lầu có một đám người đang nghịch tuyết, nặn người tuyết.

Nghiêm Trác không có hứng thú, cậu đặt báo thức, chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng trước khi đầu chạm vào giường, cậu lại bị một cuộc điện thoại gọi đến ngăn cản.

Nghiêm Trác liếc nhìn màn hình, là Lưu Yên gọi đến.

Cậu im lặng đợi một lúc thì điện thoại tự động cúp máy.

Nghiêm Trác đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cậu không thể ngủ được nữa, nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà trong sự bàng hoàng.

Lưu Yên là mẹ của cậu, nhưng bà không thân thiết với cậu.

Lưu Yên và cha của Nghiêm Trác ly hôn khi Nghiêm Trác còn rất nhỏ, Nghiêm Trác theo cha.

Thật ra Nghiêm Trác muốn sống với mẹ, nhưng mẹ không muốn sống với cậu, chỉ giữ liên lạc với cậu.

Khi cậu học lớp ba tiểu học, Lưu Yên có gia đình mới, sinh thêm một đứa con, kể từ đó, họ ít liên lạc hơn.

Đầu tiên, Lưu Yên muốn sống một cuộc sống mới, không muốn bị những người và những thứ trong quá khứ làm phiền.

Thứ hai, cha của Nghiêm Trác thường nói với cậu, đừng suốt ngày làm phiền mẹ con, mẹ đã có một cuộc sống mới.

Cho nên, đã nhiều năm như vậy, cậu cùng Lưu Yên rất ít tiếp xúc, quan hệ tự nhiên sẽ không thân thiết.

Vì vậy, khi Lưu Yên đột ngột gọi điện, Nghiêm Trác không muốn trả lời vì cảm thấy khó xử.

Thật sự rất xấu hổ cho hai người không thân thiết lắm và thậm chí không tham gia vào cuộc sống của nhau, nhưng họ phải gắn bó chặt chẽ với nhau vì mối quan hệ huyết thống, chỉ thỉnh thoảng chào hỏi nhau một cách lịch sự.

Nghiêm Trác cứ như vậy nằm trên giường hồi lâu, mãi cho đến khi không thể áp chế được tiếng ồn ào bên ngoài, xuyên qua không khí tiến vào căn phòng yên tĩnh, cậu mới hoàn hồn lại.

Cậu mặc áo khoác ngoài, thay một đôi giày không ướt rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Nghiêm Trác đi vào vườn sau, cách xa sân trước náo nhiệt.

Cậu âm thầm đắp người tuyết.

Sau khi người tuyết được chất thành đống, cậu đối mặt với người tuyết.

“Xin chào.” Cậu chào bằng chính giọng nói của mình.

Nói xong cậu híp mắt, đứng ở bên cạnh người tuyết nói: "Xin chào ~"

Khụ.

Nghiêm Trác tiếp tục nói bằng chính giọng nói của mình: “Tuyết rơi nhiều như vậy, anh còn ở bên ngoài, không thấy lạnh sao?”

Cậu giả làm người tuyết, nhẹ giọng đáp: “Đương nhiên không lạnh, cậu ngốc sao? Tôi là người tuyết mà!"

Nghiêm Trác đang hăng hái diễn kịch, đột nhiên có tiếng sột soạt, cậu giật mình, đột ngột quay lại, không thấy ai cả.

Nghiêm Trác hạ quyết tâm, may mắn là không có ai nghe thấy cậu tự nói chuyện vớ vẩn với chính mình.

Cậu chọc hai lỗ trên mặt người tuyết, nói: "Nếu không có giác mạc, anh phải kiên nhẫn chịu đựng thôi."

Nói xong, cậu chợt nhớ đến giấc mơ đêm đó, Tống Diên muốn khoét con ngươi của cậu...

Nghiêm Trác vô thức chạm vào hốc mắt của mình, nhặt hai viên đá nhỏ từ mặt hồ đóng băng, ấn chúng lên mặt người tuyết.

"Bây giờ anh có mắt rồi." Cậu nói.

Sau khi làm tất cả những điều này, Nghiêm Trác chuẩn bị rời đi.

Vừa bước được hai bước, cậu liền tiến đến chỗ người tuyết như đang nghĩ ra điều gì.

Với những ngón tay đỏ bừng cóng, cậu thò ra, viết hai chữ—Tống Diên.

Nghiêm Trác nghĩ thật buồn cười, mở điện thoại để chụp một bức ảnh thân mật với "Tống Diên"

Chụp ảnh xong, cậu xoa nhẹ đầu người tuyết Tống Diên: “Hy vọng một ngày nào đó, anh có thể nhìn thấy thế giới tươi đẹp này.”

Có rất ít người đến căng tin ăn cơm trong giờ ăn tối.

Vì lạnh nên ai cũng lười ra ngoài vận động.

Vì vậy, rất nhiều khối lượng công việc đã được bổ sung cùng một lúc, Nghiêm Trác phải giúp các y tá cùng nhau mang bữa tối tới các phòng.

Khi đến 108, Nghiêm Trác gõ cửa nhiều lần, mới nghe thấy phản hồi.

Tống Diên hé cửa một cái, bởi vì đang ngủ say bị đánh thức, khắp người tràn ngập sự khó chịu, suýt chút nữa đã dán lên trán hai chữ "Khó chịu"

Tóc Tống Diên dựng thẳng lên do sự cọ xát với gối khi ngủ, làm tăng thêm khí chất trẻ trung cho anh.

Điều này thật kỳ lạ, bởi vì khí chất này không phù hợp với khuôn mặt âm trầm của anh.

Nghiêm Trác sững sờ hai giây, giải thích nói: "Tôi tới đưa đồ ăn."

Tống Diên gật đầu, đưa tay ra nói: "Đưa cho tôi."

Nghiêm Trác cúi đầu nhìn phần mì bốc khói trên xe đẩy, đau đầu nói: “Cái này… E rằng tôi cần giúp anh.”

Tống Diên híp mắt, cau mày hỏi: “Tại sao?”

“Bữa tối là mì ống, rất nóng. Tôi đoán anh--"

Nghiêm Trác cân nhắc lời nói của mình: “Nó sẽ làm bỏng tay anh khi anh cầm nó."

Tống Diên cười khẩy, để cậu vào.

Nghiêm Trác thầm thở dài, có câu nói, ở với vua như ở với hổ, nói chuyện với Tống Diên còn mệt hơn cả thái giám hầu hạ hoàng đế thời cổ đại.

Cậu sợ nếu mình nói một lời sai, sẽ làm mất lòng đối phương.

Nghiêm Trác đặt phần mì lên bàn, dọn dẹp xong xuôi mới đẩy xe đồ ăn đi.

Lúc rời đi, Tống Diên đột nhiên hỏi cậu: "Cậu tên gì?"

"..."

Cũng may, Nghiêm Trác biết anh đã lâu, còn Tống Diên ngay cả tên của cậu cũng không biết.

"Tôi tên là Nghiêm Trác", cậu nói: “Nghiêm trong nhan sắc, Trác trong suy nghĩ.”

Tống Diên hỏi: "Cậu là y tá bán thời gian ở đây?"

Tống Diên cao hơn Nghiêm Trác nửa cái đầu, cậu phải ngước nhìn anh.

Mặc dù biết anh không thể nhìn thấy nhưng Nghiêm Trác vẫn nhìn vào mắt đối phương đáp: "Không, tôi là tình nguyện viên."

Tống Diên nhướng mày, không ngờ lại đến mức này.

Một lúc lâu sau mới nói: “Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cậu.”

Đây là lần đầu tiên nghe anh cảm ơn, Nghiêm Trác cười nói: “Không cần đâu, ăn xong cứ đặt bát lên bàn, tôi sẽ dọn nó trong một giờ."

Giờ ăn trôi qua rất nhanh.

Nghiêm Trác bắt đầu thu thập bát từ phòng này sang phòng khác.

Khi đến phòng Tống Diên, anh đang nói chuyện điện thoại với người khác.

Nghe thấy Nghiêm Trác gõ cửa, anh nói mời vào.

Khi Tống Diên gọi điện thoại, giọng điệu của anh không được tốt lắm, lông mày cũng nhíu chặt.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, cả người lộ vẻ lạnh lùng gầy gò.

Nghiêm Trác cẩn thận đi tới bên bàn, yên lặng cất bát đi, sau đó chuồn.

Khẽ nhón chân suy nghĩ, cậu cũng biết đầu bên kia điện thoại nhất định không có chuyện gì tốt, nếu không sắc mặt Tống Diên sẽ không tệ như vậy.