Chương 2

Chương 2: “Cậu là tên biếи ŧɦái sao?”

Căn tin của viện dưỡng lão Ninh Khang thường bắt đầu phục vụ bữa sáng lúc 6:30 sáng và đóng cửa lúc 9:00.

Khoảng tám giờ là giờ ăn cao điểm.

Nhưng Nghiêm Trác vội vã đến nhà ăn sớm vì cậu thèm muốn món bánh bao thì là do đầu bếp hấp ở cửa sổ thứ hai.

Mua xong bữa sáng, Nghiêm Trác đang định tìm một góc ngồi xuống, vừa vặn thoáng thấy Tống Diên đang ngồi ăn ở một chỗ nào đó.

Điều này thực sự kỳ lạ.

Vì khả năng vận động của Tống Diên hạn chế, bữa sáng của anh nên được y tá mang đến phòng và anh nên ăn trong phòng.

Thay vì đi qua hai tòa nhà để đến căng tin và tranh giành đồ ăn với những người khác sau khi trải qua muôn vàn khó khăn.

Nghiêm Trác lẩm bẩm trong lòng, ngồi đối diện với Tống Diên là hai xửng bánh hấp trên đĩa ăn sáng.

Mặc dù Tống Diên không thể nhìn thấy, nhưng anh có thể nghe rất rõ.

Hơn nữa, chuyển động của Nghiêm Trác cũng không nhỏ, cậu đã phát ra âm thanh "keng" khi đặt đĩa lên.

Anh quay đầu đi theo âm thanh, một biểu cảm hiếm thấy trên khuôn mặt—-sự khó chịu vì bị quấy rầy.

Nghiêm Trác có chút ngượng ngùng, tuy nói đây là nơi công cộng, tùy ý ngồi ở đâu cũng được, nhưng trong lòng cậu lại có một loại cảm giác xâm nhập lãnh thổ của người khác không hiểu nổi.

Cậu suy nghĩ một lúc, chuẩn bị chào hỏi Tống Diên.

Nhưng ai ngờ Tống Diên chỉ thoáng nhíu mày, sau đó lại xoay người, trên khuôn mặt lạnh lùng viết hai chữ "thờ ơ".

Với thái độ của anh, Nghiêm Trác không thể nói được nữa.

Cậu im lặng bắt đầu ăn, sợ mình làm phiền Tống Diên nên ăn rất khó khăn.

Có thể thấy, ngồi ăn chung bàn thực sự là một quyết định sai lầm.

Nghiêm Trác nghĩ thầm: Tôi cũng không biết ai đang hành hạ ai nữa.

Nghiêm Trác không dám phát ra tiếng, tự nhiên ăn rất chậm.

Vừa ăn vừa phồng má, cậu lén liếc nhìn Tống Diên khi đang ăn.

Nghiêm Trác từ nhỏ đã được ăn uống thoải mái.

Nhưng Tống Diên thì khác, anh ăn uống rất nhẹ nhàng, từ tốn, cắn một quả trứng rán, uống một ngụm cháo và lặp đi lặp lại các bước trên, giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Nghiêm Trác nhìn kỹ đến mức chiếc bánh đang ở trong miệng của mình mà quên nuốt nó, vì vậy cậu nuốt nó một cách bừa bãi ...

Sau đó y như rằng lập tức bị nghẹn.

Nghiêm Trác vỗ ngực, cầm sữa đậu nành uống mấy ngụm.

Hơi thở từ từ nhịp nhàng lại.

Cậu cảm thấy mình như được sống lại.

Nhưng thế giới này không đẹp như vậy, vừa trở về đã có người muốn cậu chết ——

Tống Diên đột nhiên hỏi: “Đẹp trai không?”

Mặt cậu đỏ bừng do nhìn trộm bị người khác phát hiện.

Nghiêm Trác thầm nghĩ: Không phải anh không thấy đường sao? Làm sao lại phát hiện ra!

Tống Diên tựa hồ có năng lực đọc tâm, có thể hiểu được nghi vấn trong lòng cậu, cho nên nhẹ giọng nói: “Cảm giác.”

Anh quý chữ như vàng, lời nói ngắn gọn súc tích, khiến Nghiêm Trác có chút không nói nên lời.

Thái độ của Nghiêm Trác rất tốt: "Tôi xin lỗi, tôi không có ý gì khác. Tôi không cố ý xúc phạm anh."

Sau khi cậu xin lỗi, Tống Diên không trả lời, nhưng anh không có ý trách móc cậu.

Chỉ là họ không tiếp tục ăn mà thôi.

Tống Diên đứng dậy, đổ thức ăn thừa vào thùng rác bên cạnh, rồi chống gậy bước ra ngoài.

Hành động này có phải coi cậu như một tên bệnh hoạn, tránh xa cậu ra không?

Nghiêm Trác có thể thấy bước đi Tống Diên rất không an toàn, nhưng anh đi rất nhanh.

Thấy Tống Diên sắp đi ra khỏi nhà ăn, Nghiêm Trác bắt đầu bồn chồn.

Cậu nhanh chóng dọn đĩa ăn, chạy đuổi theo Tống Diên.

Cậu chạy vội vã, l*иg ngực hơi phập phồng do vận động, hơi thở vô cùng hổn hển.

Gió đập vào đầu và mặt làm tóc cậu bay lên, tỏa ra mùi gỗ đàn hương.

Nghiêm Trác đi theo Tống Diên, muốn nói gì đó lại sợ phiền phức, do dự hồi lâu vẫn không nói.

Đây là lần đầu tiên trong hơn 20 năm cuộc đời, cậu nhận ra mình là một kẻ hèn nhát.

Nghiêm Trác khẽ thở dài.

Tống Diên nghe thấy âm thanh, quay đầu lại, bình tĩnh hỏi: "Sao cậu lại đi theo tôi?"

Sau khi bị bắt quả tang nhìn lén, lại bị bắt quả tang theo dõi, Tống Diên cau mày hỏi: "Cậu là tên biếи ŧɦái sao?"

Môi Nghiêm Trác tạo thành một đường thẳng, sau vài giây, cậu trả lời một cách vô lý và tự tin: "Tôi đang đi trên đường thôi."

Nói xong, Nghiêm Trác chuẩn bị vượt qua Tống Diên, đi về phía trước.

Ngay khi cậu vừa nhấc chân lên, Tống Diên lại hỏi: "Cậu có phải là—"

"Không, tôi không phải!"

"——Sinh viên Học viện Mỹ thuật ngày hôm qua không?"

Họ nói cùng một lúc, cảnh tượng khó xử trong một thời gian.

Nghiêm Trác thu lại bàn chân mà mình vừa duỗi ra.

Cậu nói: "Đúng... là tôi."

Tống Diên: "..."

Nghiêm Trác hỏi: "Làm sao anh biết?"

Tống Diên nói: "Nghe giọng nói."

"Ồ..." Nghiêm Trác nói xong, cậu hỏi Tống Diên: "Có chuyện gì không?"

Tống Diên cau mày, tựa hồ đang suy tư về điều gì đó, phải mất một lúc sau anh mới nói: “Cậu có thể mua dùm tôi vài thứ được không?”

Tuy nói ra lời của người yêu cầu nhưng giọng nói lạnh lùng của anh có vẻ không thành thật.

Nghiêm Trác đành phải hỏi: “Anh muốn mua cái gì?”

Sáng nay cậu không có nhiều việc, nên có thời gian ra ngoài chạy bộ.

Tống Diên nói: “Bảng vẽ, giấy nháp và bút chì.”

Bút chì có rất nhiều loại, Nghiêm Trác hỏi: “Anh muốn mua loại mấy b?”

“Mua hết tất cả.”

Nghiêm Trác nhướng mày, thành thật nói: “Anh muốn vẽ tranh à?”

Cậu đột nhiên cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Tất nhiên, cảm giác ngưỡng mộ này đã bị gió thổi bay không lâu sau đó.

Khi đó, sau khi xuống xe, Nghiêm Trác tê liệt đi ngược gió, mũi đã đỏ bừng vì lạnh.

Nếu biết trước sẽ khổ như thế này, cậu sẽ không bao giờ đồng ý yêu cầu của một người mà mình không biết rõ.

Ra ngoài trời vẫn còn chút nắng, gió cũng không quá mạnh, ai ngờ sau khi mua xong thời tiết lại thay đổi.

Nghiêm Trác tiếp tục đi về phía viện dưỡng lão với một đống dụng cụ vẽ tranh, chỉ có một mình cậu với những cây non cong queo trong sân dọc đường.

Đang định đi đến khoa điều trị nội trú, đột nhiên nghe thấy một tiếng tru lên, có người hét lớn: "Thằng nhóc kia, đừng chạy trốn ——"

Nghiêm Trác còn chưa kịp quay đầu lại, liền thoáng thấy một bóng đen bay tới.

"Bùm—"

Cậu và dụng cụ vẽ tranh đều rơi đầy ra đất.

Đầu óc Nghiêm Trác trống rỗng, không khỏi âm thầm nguyền rủa.

Cậu không ngờ mình có thể bị va chạm khi đi trên một con đường rộng rãi như vậy.

"Con không sao chứ——" Có người đỡ cậu dậy xin lỗi: "Do con chú không tốt, xin lỗi vì đã đυ.ng phải con, con có cảm thấy không khỏe ở đâu không."

Nghiêm Trác vỗ nhẹ vào đống bụi trên đầu gối, thản nhiên nói: "Không sao."

Sau đó cậu ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt dụng cụ vẽ tranh.

Mặc dù cậu vẫn ổn, nhưng cậu không biết liệu những cây bút chì đó có ổn không.

Một cú ngã như vậy ít nhất sẽ làm gãy vài cái.

Trước đây khi còn học mỹ thuật, Nghiêm Trác ghét việc gọt bút chì, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Một đôi tay trắng nõn đột nhiên vươn ra, cầm hộp bút đưa cho cậu, nói: "Bút chì 2B của anh."

Nghiêm Trác: "Cảm ơn..."

Sau cậu nhặt đồ xong, đứng thẳng dậy nhìn thủ phạm, một trai, một gái, hai đứa trẻ và một người đàn ông trung niên.

Cô bé gái đội một chiếc mũ chỉ đỏ rất dày, giống như một con gấu, khuôn mặt trắng bệch gần như ốm yếu, cô bé nhìn cậu không chớp mắt, không chút biểu cảm.

Cậu bé bên cạnh còn kỳ lạ hơn, ống tay áo bên phải trống trơn, chỉ có cánh tay trái.

Với mái tóc húi cua nhỏ, trông giống như một quả trứng gắn tóc.

Nghiêm Trác nhớ lại cảm giác xúc giác khi cậu bị đυ.ng, có lẽ là do quả trứng trước mặt cậu đã chạy trốn.

Nếu muốn tìm một người trông bình thường trong ba người họ, chỉ có người đàn ông trung niên.

Bởi vì chỉ có ông mỉm cười hòa nhã với Nghiêm Trác, trên mặt tựa hồ còn có một tia áy náy.

“Thật xin lỗi.” Người đàn ông trung niên lại nói.

Ngay sau đó, ông hạ thấp đầu cậu bé, bắt nó cúi đầu trước Nghiêm Trác.

Nghiêm Trác cảm thấy ngượng ngùng, nói: "Không sao đâu."

Người đàn ông trung niên nói: "Con xem xem có khó chịu ở đâu không."

Nghiêm Trác không phải bình sứ, chạm vào sẽ vỡ, cười nói : “Thật sự không có chuyện gì.”

Người đàn ông trung niên là người lương thiện, lặng lẽ đưa danh thϊếp cho Nghiêm Trác.

"Nếu con cảm thấy không khỏe, cứ liên hệ với chú bất cứ lúc nào."

Mặc dù cậu không sao cả, nhưng thấy người đàn ông có ý tốt, nên Nghiêm Trác nhận lấy danh thϊếp, dừng một chút, nói: "Được."

Người đàn ông trung niên mang theo hai đứa trẻ rời đi, Nghiêm Trác liếc nhìn danh thϊếp —— Trại trẻ mồ côi Tâm Kiều, viện trưởng Tống Kiều.

Nghiêm Trác đột nhiên có linh cảm, khó trách cậu cảm thấy hai đứa trẻ có chút kỳ lạ, bây giờ xem ra chúng là những đứa trẻ bị khuyết tật về thể chất được nhận nuôi.

Khi Nghiêm Trác gõ cửa, Tống Diên đang thẩn thờ.

Anh đang có tâm trạng tồi tệ vì cuộc cãi vã với một số người vừa rồi.

Nghiêm Trác đặt đồ đạc lên bàn, nói: "Tôi mua về rồi."

Đây là lần đầu tiên cậu tiến vào phòng Tống Diên, tùy ý nhìn lướt qua, rất lớn, lại sạch sẽ, trong phòng còn có mùi nhàn nhạt của hương trà.

Nghiêm Trác liếc nhìn trên bàn, có hai tách trà, một đã cạn, một đang bốc hơi nghi ngút.

Có vẻ như ai đó đã đến đây vừa nãy.

Nghe thấy giọng nói của cậu, Tống Diên lấy chiếc ví trên tủ đầu giường, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Nghiêm Trác nói: "Cũng không tốn bao nhiêu."

Tống Diên cười nhẹ với cậu, lấy ra năm trăm tệ đưa cho cậu.

Nghiêm Trác sửng sốt, theo bản năng nói: "Không nhiều như vậy."

Tống Diên không quan tâm nhiều đến giá cả, nói một cách thoải mái: "Phần còn lại coi như chi phí đi lại."

Nghiêm Trác mỉm cười giận dữ, lời nào nói ra cũng như đang xúc phạm.

Nhưng Nghiêm Trác không buồn giải thích tôi mua đồ cho anh không phải vì tiền, điều đó không cần thiết.

Cậu lấy ba tờ tiền từ tay Tống Diên, nói: "Tiện đường giúp đỡ mà thôi, nhiêu đây là đủ rồi."

Tống Diên gật đầu, cất nốt số tiền còn lại.

Căn phòng sạch sẽ và sáng sủa, nhưng Nghiêm Trác lại cảm thấy ngột ngạt.

Cậu lười nói lời tạm biệt, muốn rời đi, nhưng vừa đi tới cửa, lại cảm thấy choáng ngợp.

Giữa việc bóp nghẹt bản thân và buông tay, cậu chọn cái sau.

Trước khi rời đi, Nghiêm Trác do dự nói với Tống Diên: "Câu cảm ơn có thể sẽ không kém phần chân thành so với tiền bạc."