Chương 20

Chương 20: Hoảng loạn

Đồ uống được mang đến rất nhanh, Nghiêm Trác muốn lấy hai ly cho Từ Nguyệt, nhưng cậu không tìm thấy cô, vì vậy cậu chia trà sữa cho Triệu Hạo và Hạ Hân trước.

Sau khi chia cho họ, cậu mang trà sữa qua cho Tống Diên.

Biết Tống Diên không thích những thứ quá ngọt, Nghiêm Trác đã đặc biệt dặn ly chỉ có ba phần đường cho anh.

Sau khi Tống Yên lấy trà sữa xong, anh nghiêng đầu hỏi cậu: “Cậu đột nhiên chạy ra ngoài vì muốn mua trà sữa à?”

Đương nhiên là không.

Nhưng cậu cũng biết Tống Diên ghét mình xen vào, cho nên cậu không nói cho Tống Diên chuyện vừa rồi cậu làm.

Trong trường hợp Tống Diên lại nổi giận và hai người cãi nhau, cậu làm gì còn đường sống.

Lương tâm cắn rứt, Nghiêm Trác lắp bắp nói: "A... đúng rồi, tôi đột nhiên khát nước nên muốn uống trà sữa, chạy ra ngoài mua mấy ly."

Tống Diên cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa, thu lại cảm xúc của mình.

Nghiêm Trác mấp máy miệng, thật lâu sau mới hỏi: "Vừa rồi... là bạn gái cũ của anh sao?"

Tống Diên không có phủ nhận.

Nghiêm Trác mím môi, nghĩ: Mắt nhìn người lạ thế.

Cậu cảm thấy người phụ nữ đó có khuôn mặt bình thường và không có tư cách gì, nếu không cô ta đã không mang người khác đến làm nhục bạn trai cũ của mình.

Cậu khịt mũi để tỏ thái độ khinh bỉ.

Tống Diên lạnh lùng hỏi: “Mũi ngứa à?”

“…”

Ngứa cái rắm.

Đây là ý nghĩa của sự khinh miệt, anh biết không?

Nghiêm Trác vừa định nói chuyện, điện thoại rung lên.

Cậu lấy nó ra, thấy rằng nó được gửi bởi Từ Nguyệt: Trong vòng năm phút mang trà sữa tới gặp tôi.

Tầng trên cùng của khoa nội trú Ninh Khang có một mái nhà nhỏ, thường dùng để phơi chăn bông.

Nhưng Nghiêm Trác đã ba năm không tới đó, vì vậy cậu không biết tại sao Từ Nguyệt mới tới có mười ngày đã có thể biết rõ ràng như vậy.

Khi Nghiêm Trác đến, Từ Nguyệt đang dựa vào lan can để thổi gió.

Cậu đưa cho cô hai cốc trà sữa mà mình mang theo, nói: "Hai ly."

Từ Nguyệt thè lưỡi nói: "Cậu thực sự mua cho tôi hai ly."

Nghiêm Trác nói: “Cô nghĩ rằng tôi đang đùa sao?”

Hai người ngồi xuống cạnh nhau, hai chân chen vào giữa lan can.

Góc ngồi này vừa có chút nguy hiểm vừa có chút thú vị.

Từ Nguyệt lắc lắc chân, cắm ống hút vào trong ly, hỏi: "Đổ trà sữa vui không?"

Nghiêm Trác nghe vậy sửng sốt, "Làm sao... làm sao cô biết?"

Từ Nguyệt nói: "Tôi đoán, cậu lấy trà sữa tôi đã uống rồi không đi tạt người chẳng lẽ lấy uống sao?”

“…”

Cái kiểu móc nối này là sao?

Nghiêm Trác không hiểu lắm, cậu mơ hồ đoán chẳng lẽ Từ Nguyệt theo dõi mình.

Trên thực tế, cậu đã nghĩ như vậy, hỏi cùng một câu hỏi. “Cô theo dõi tôi à?”

Từ Nguyệt trợn mắt: “Tôi rảnh vậy sao?” Cô hỏi: “Bọn họ đã làm gì với anh Tống mà cậu tức giận như vậy?”

“Cô có thấy hai người đó không?”

“Ừ.” Từ Nguyệt gật đầu nói: "Tôi thấy họ đến quầy lễ tân hỏi thăm. Người phụ nữ kia cũng khá xinh đẹp.” Cô cong mắt cười, đoán: "Chắc là người yêu cũ của anh Tống đúng không. "

Nghiêm Trác không muốn thảo luận về điều này, lẩm bẩm: "Làm sao tôi biết."

Từ Nguyệt đảo mắt, đột nhiên đưa mặt đến gần cậu: “Vậy cậu thấy cô ấy đẹp không?"

Nghiêm Trác nghiêng người quay đầu lại trong sợ hãi, nói: “Không đẹp..."

"Cậu có nghiêm túc không vậy?"

"Phí lời."

"Người ta đẹp như vậy mà cậu không có bất kỳ cảm giác nào!"

Nghiêm Trác cau mày: "Không."

Từ Nguyệt: “Mắt cậu sao vậy? Đẹp vậy mà không có cảm giác, chắc thiên thần giáng trần mới có thể hợp gu cậu đúng không?"

Nghiêm Trác không nói nên lời liếc nhìn cô.

Từ Nguyệt cắn ống hút, tò mò hỏi: "Sao? Tôi nói thật đấy, cậu thích kiểu người như nào?"

Nghiêm Trác cau mày nói: "Sao hôm nay cô nhiều chuyện quá vậy?"

Từ Nguyệt kiên trì hỏi: "Nói cho tôi biết đi, tôi tò mò."

Nghiêm Trác bực bội: "Một mũi, hai mắt, hai lông mày và một miệng."

"..." , Từ Nguyệt: “Yêu cầu không cao."

Từ Nguyệt lại hỏi: "Vậy cậu không thích kiểu nào?"

Nghiêm Trác cười: "Vấn đề này thì có rất nhiều."

"..."

"Giống kiểu như cô."

"..." Từ Nguyệt đẩy cậu một cái, nói: "Đúng đúng, chỉ có anh Tống là tốt nhất thôi đúng không?"

Đột nhiên nghe đến tên của Tống Diên, vẻ mặt Nghiêm Trác kỳ quái: “Sao lại đột nhiên nhắc đến anh ấy."

“Vốn là vậy mà.”, Từ Nguyệt nhìn về phía bầu trời xa xăm, nói với vẻ xúc động: "Có vẻ đối với Tống Diên, cậu luôn có đủ kiên nhẫn nhất."

"..."

Từ Nguyệt nói: "Nhưng Tống Diên thực sự là người đẹp nhất mà tôi từng thấy."

Tôi cũng thấy vậy, Nghiêm Trác nghĩ.

Bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên.

Từ Nguyệt nói: “Cho nên, cậu muốn làm kỵ sĩ cho anh ta sao?”

Nghiêm Trác không hiểu lắm ý tứ của câu nói này.

Cậu làm theo trái tim mình, nói: "Tôi chỉ thích bảo vệ anh ấy thôi."

Từ Nguyệt hút một ngụm trà sữa, bình tĩnh nói: “Ồ, vậy sao? Thích bảo vệ anh ta chứ không phải thích anh ta sao?”

Một cơn gió thổi qua, Nghiêm Trác giật mình, mất một lúc lâu mới nói: "Cô nói cái gì vậy."

Đừng đùa nữa được không? Cả hai chúng tôi đều là đàn ông, sao có thể được chứ?

Nhưng sao lại không được.

Nghiêm Trác sợ lạnh, đây là một sự thật không thể chối cãi.

Nhưng bây giờ, cậu lại đổ mồ hôi trong mùa đông lạnh giá.

Gió bắc gào thét lạnh thấu xương.

Tống Diên lướt qua trái tim cậu như một cơn gió.

Lúc này, Nghiêm Trác hoàn toàn hoảng loạn.

Từ Nguyệt đột nhiên liếc cậu một cái, Nghiêm Trác cả kinh, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.

"Cô nhìn tôi làm gì?" Cậu hỏi.

“Không có gì.” Từ Nguyệt cười nói: “Chúng ta xuống đi, tôi còn có việc.”

Sau khi cùng Từ Nguyệt tách ra, Nghiêm Trác đã rơi vào trạng thái xuất thần.

Giờ khắc này, trong đầu cậu vô cùng hỗn loạn, chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang sụp đổ vô tận.

Những gì Từ Nguyệt nói cứ lướt qua tâm trí cậu.

Cậu ... đã luôn có suy nghĩ như vậy về Tống Diên.

Làm sao có thể chứ?

Không, không. Nghiêm Trác lắc đầu, không phải như vậy.

Chẳng qua tại gần đây cậu quá gần gũi với Tống Diên nên mới sinh ra ý nghĩ này, hơn nữa cũng tại nụ hôn bất ngờ ngày hôm đó, đó là nụ hôn đầu tiên của cậu, cậu chưa từng có hành vi thân mật như vậy với ai, cho nên mới sinh ra cảm giác rung động với Tống Diên.

Suy cho cùng, trải nghiệm tình cảm của cậu thật ít đến đáng thương, thậm chí có khả năng hơn hai mươi năm tình cảm cằn cỗi đã khiến cậu không thể phân biệt được sự khác biệt giữa tình bạn và tình yêu.

Nhất định do cậu sinh ảo giác thôi.

Chắc chắn là vậy.

Có một cái bồn rửa công cộng ở vườn sau, Nghiêm Trác vô định đi đến đó.

Cậu vặn vòi, nước trong ống lạnh thấu xương, vốc một vốc dội lên đầu như bị tra tấn, mãi mới tỉnh ra được một chút.

Sau đó cậu lau mặt, trái tim bồn chồn vì Tống Diên dần lắng xuống trong cái lạnh thấu xương.

……

Khi ăn sáng vào ngày hôm sau, Nghiêm Trác tình cờ gặp Tống Diên.

Khi đó, cậu đang ngồi ăn tối cùng bàn với Triệu Hạo và Hạ Hân.

Đột nhiên nhìn thấy Tống Diên, suýt chút nữa cậu không nuốt nổi cái bánh bao trong miệng.

Khi Nghiêm Trác nuốt bánh bao, Tống Diên đã đi lướt qua bàn cậu.

Nghiêm Trác cụp mắt xuống, nắm chặt đũa, trong lòng nói: Cậu không thể chào hỏi, cậu cần phải bình tĩnh một lúc, bình tĩnh suy nghĩ cho thấu đáo, sau này không được có loại suy nghĩ vớ vẩn đó nữa.

Cậu thở dài, cảm thấy tức ngực và nghẹn ngào vô cớ.

Nhưng dù có nghĩ hay đến đâu thì luôn có những điều bất ngờ.

Tống Diên vừa ngồi xuống, Hạ Hân đã hét lên ầm ĩ, sau đó nói: "Đó không phải là Tống Diên sao!"

Trái tim của Nghiêm Trác lỡ một nhịp, quả nhiên cậu không phải là người duy nhất có thể nhận ra Tống Diên.

Nghiêm Trác không muốn họ biết về sự tồn tại của Tống Diên, cậu biết anh chắc chắn cũng ghét người khác nhìn thấy dáng vẻ anh bây giờ.

Cậu giả vờ vô tình liếc nhìn Tống Diên, sau đó trả lời phủ định, nói: "Cậu nhìn nhầm rồi, đó không phải Tống Diên, trông không giống chút nào."

“Sao lại không giống.”, Hạ Hân nói: “Tớ từng thấy hình của anh ta rồi, hơn nữa tớ còn đến phòng vẽ của anh ta để xin việc vào kỳ nghỉ đông năm ngoái. Mặc dù tớ không được chọn... nhưng tớ đã gặp anh ta."

Kỳ nghỉ đông năm ngoái….

Vậy chắc lúc đó Tống Diên vẫn chưa gặp tai nạn.

Nghiêm Trác nghiêng đầu hỏi: "Vậy cậu cho rằng tại sao anh Tống lại xuất hiện ở đây?"

Hạ Hân do dự: "Vậy cũng đúng.. . . "

"Chính là như vậy." Nghiêm Trác tẩy não Hạ Hân: “Cậu cảm thấy một người không có bất cứ nguyên do nào xuất hiện ở đây, chỉ có một giải thích duy nhất, đó là cậu nhìn nhầm rồi."

"..." Hạ Hân ngốc gật đầu: “Có lý.”

Triệu Hạo thấy dáng vẻ vợ mình ngây ngốc rất đáng yêu, không khỏi vò tóc cậu ta, sau đó nhéo nhéo mặt Hạ Hân.

Cảm thấy mất mát, Nghiêm Trác cố tình gõ bàn hét lên: "Nếu cậu tiếp tục phát cơm chó nữa, thì đừng nhìn mặt tớ."

Triệu Hạo hôn lên mặt Hạ Hân một cái chụt, vẫy tay nói: "Đi thong thả!"

"..."

Bữa cơm này, Nghiêm Trác cảm thấy rất khó ăn, một mặt là bởi vì hai người kia show ân ái trước mặt cậu, mặt khác... vì luôn nghĩ về ai đó nên ăn không ngon, không để ý cứ cắn nhầm lưỡi mình.

Sau khi ba người ăn cơm xong, Triệu Hạo nghe điện thoại nói: "Trịnh Nghị đến rồi, tớ tới cổng đón cậu ấy."

Nghiêm Trác nói: “Để tớ đi với cậu, dù sao cậu ấy tới cũng vì giúp tớ, không đi đón thấy không lịch sự lắm."

Khi đến cổng, Nghiêm Trác nhìn xung quanh một lúc lâu nhưng không thấy bóng dáng của Trịnh Nghị.

Cậu nhìn quanh hỏi: “Người đâu?”

Triệu Hạo cũng vò đầu bứt tai do không tìm được người. Lòng thầm nghĩ: Thằng nhóc này không biết lại giở trò gì.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, đang định gọi điện thì khóe mắt liếc về một góc nào đó, nhìn chằm chằm vài giây rồi nói với Nghiêm Trác: “Đằng kia.”

Nghiêm Trác nhìn theo hướng anh ta chỉ—-

"..."

Cậu chưa bao giờ thấy một người nào hào nhoáng như vậy, thân mặc áo khoác da báo và quần legging, mũ lưỡi trai màu đen và ủng Martin, sau lưng là một chiếc vali lớn, ồ... và một chiếc kính râm lớn.

Đây không giống như đến để vẽ, mà giống như đi sàn catwalk hơn.