Chương 19

Chương 19: Biểu diễn.

Nghiêm Trác ước tính khoảng một tuần để hoàn thành hạng mục Bức tường thiên thần, Triệu Hạo và Hạ Hân đều sống ở khu vực thành thị, mỗi ngày phải đi lại rất lâu, quá bất tiện.

Nên Nghiêm Trác quyết định đăng ký ký túc xá cho họ.

Sau khi ba người họ gặp nhau, đầu tiên họ tìm thấy một số bản vẽ tường trên Internet, thêm một số thiết kế của riêng họ và bắt đầu xây dựng.

Sau khi bắt đầu làm việc, Nghiêm Trác nhớ tới còn có một người, liền hỏi: "Còn những người khác đâu? Hôm nay sao không tới?"

Triệu Hạo nói: "Trịnh Nghị, hôm nay ở nhà cậu ấy có việc, ngày mai mới quay lại."

Sắc mặt Nghiêm Trác tê liệt: "Lớp hai bên cạnh... Trịnh Nghị?"

Triệu Hạo gật đầu: "Chính là cậu ấy, một tiểu gay dễ thương."

Nghiêm Trác: "..."

Nghiêm Trác biết Trịnh Nghị, bọn họ không chỉ quen biết, mà giữa hai người cũng có không ít chuyện.

Họ từng là bạn cùng phòng và sống chung dưới một mái nhà trong hai năm.

Trong hai năm đó, ký túc xá đầy mâu thuẫn.

Trịnh Nghị luôn tranh chấp với những người khác nhau và luôn phàn nàn rằng những người khác phân biệt đối xử với xu hướng tính dục của cậu ấy.

Chỉ có bốn người trong ký túc xá, nhưng có hết ba người đã bị cậu ấy xúc phạm, kể cả Nghiêm Trác.

Lần đầu tiên Nghiêm Trác bị Trịnh Nghị kiếm chuyện, cậu không hiểu mình đã khıêυ khí©h cậu ấy chỗ nào, nhưng bị kiếm chuyện riết rồi cũng quen.

Trịnh Nghị là một người nhàn rỗi vô cùng, cậu ấy cứ như một con ruồi, cảm thấy thế giới như một cái thùng phân lớn. Có vẻ như tất cả những điều sai trái cậu ấy làm đều do môi trường ép buộc.

Cho nên khi Triệu Hạo nói ra tên của Trịnh Nghị, Nghiêm Trác có chút kinh ngạc.

Cậu hỏi: “Làm sao cậu tìm được Trịnh Nghị?” Cậu không trách Triệu Hạo, cậu chỉ tò mò thôi.

Triệu Hạo nói: "Không phải trường chúng ta có điểm thực hành xã hội sao? Trịnh Nghị không hoàn thành việc học. Ngày đó tớ nói với cậu ấy chuyện này, cậu ấy đã đồng ý. Khi nhiệm vụ kết thúc, cậu giúp cậu ấy hỏi viện dưỡng lão cho một lá thư chứng minh cậu ấy đã từng giúp đỡ chỗ này.”

Chuyện này dễ thôi, Nghiêm Trác đồng ý.

Tuy nhiên, cậu vẫn có cảm thấy chuyện Trịnh Nghị đến cứ quái quái làm sao, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Xét cho cùng, dựa trên hai năm kinh nghiệm ở cùng phòng với Trịnh Nghị, Trịnh Nghị ở đâu cũng luôn có rắc rối.

Đến giờ ăn trưa, Nghiêm Trác đưa họ đến nhà ăn ăn tối.

Người cô trong nhà ăn thấy Hạ Hân đáng yêu, liền cho bọn họ thêm ba chén canh chua mận tự cô nấu.

Nghiêm Trác cảm ơn, ba người tìm một cái bàn, tùy ý ngồi xuống.

Hạ Hân cảm động nói: “Mọi người ở đây thật tốt.”

Nghiêm Trác mỉm cười.

Hạ Hân nhận món súp mận chua, hơi ngượng ngùng nếu từ chối sự nhiệt tình của người cô kia, trên thực tế, cậu ta không thích nó chút nào.

Hạ Hân đưa chén của mình cho Triệu Hạo, nũng nịu: "Chồng ơi.”

Nghiêm Trác đang yên lặng ăn ở bên cạnh rùng mình một cái.

Trên thực tế, Triệu Hạo cũng không thích canh mận chua, đặc biệt là vị thuốc bắc trong đó.

Nhưng Hạ Hân đã đưa chén canh cho anh ta, anh ta không dám từ chối, nếu không anh ta sẽ chết chắc.

Anh ta không còn cách nào khác đành phải gói hai chén canh lại và đặt vào tay Nghiêm Trác.

Nghiêm Trác ngẩng đầu nhìn.

Triệu Hạo nhìn cậu đáng thương, gọi: "Anh ơi."

"..."

Trong ba chén canh chua mận cuối cùng, hai chén rưỡi đã đi vào bụng Nghiêm Trác, nửa chén còn lại cậu thật sự uống không nổi.

Sắc mặt Triệu Hạo cứng ngắc nhìn cậu: “Cám ơn cậu rất nhiều.”

Nghiêm Trác: “Đừng nói chuyện…”

Buổi chiều bắt đầu làm việc, còn chưa kịp vẽ vài nét, cậu đã cảm thấy có chút căng thẳng, đau quặn thắt trong bụng.

Nghiêm Trác đột nhiên cúi đầu, mặt nhăn thành búi tóc.

Hạ Hân nhận thấy sự kỳ lạ của cậu, hỏi: “Cậu sao vậy, bụng đau à?"

Nghiêm Trác gật đầu, bụng cậu càng đau hơn, định phun ra thứ gì đó.

Cuối cùng cậu cũng biết vấn đề nằm ở đâu.

Nghiêm Trác nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Sau đó chạy nhanh đến sảnh bệnh nhân nội trú gần nhất.

Khi cậu chạy đến gần hội trường, cậu cảm thấy rằng mình sắp ra luôn tại đây.

Nhà vệ sinh công cộng gần nhất nằm trên tầng hai, nhưng cậu không thể đợi lâu hơn nữa.

Nghiêm Trác lẩm bẩm: "Cứu mạng với, cứu một người hơn xây bảy cảnh chùa."

Sau đó, cậu đẩy của phòng 108 ra, nói: "Anh Tống—"

Có chuyện thì kêu Anh Tống, không có chuyện thì kêu Tống Diên.

Nghiêm Trác ngồi trên bồn cầu, lúc này mới nhận ra mình thường quá cáu kỉnh.

Không biết sẽ mất bao lâu, cậu vui vẻ ngân nga một bài hát nhỏ.

……

Đi vệ sinh xong cảm thấy thông thoáng.

Nghiêm Trác đi đến gương, nhìn vào khuôn mặt của chính mình.

Vừa rồi cậu đi vào quá vội vàng, không có nghĩ nhiều, sau khi chuyện này kết thúc, cậu đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Về phần vì sao, cậu cũng không nghĩ ra.

Cậu chỉ cảm thấy hơi xấu hổ thôi.

Cậu vặn vòi và rửa tay dưới dòng nước.

Sau khi rửa xong, Nghiêm Trác lắc tay, nhìn thấy chiếc khăn tắm của anh trên giá bên cạnh.

Cậu do dự một giây, nhưng vẫn lấy khăn giấy ra để lau khô tay.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, liền nghe thấy Tống Diên nói: “Mời vào.”

Nghiêm Trác nắm nắm cửa dừng lại một chút, thầm nghĩ: Có người, lát nữa cậu hãy đi ra ngoài.

Kỳ thật cậu có thể hào phóng đi ra ngoài, dù sao cũng chỉ mượn phòng tắm, cậu không có làm gì sai.

Nhưng cậu có hơi chột dạ, khiến dường như cậu đang nɠɵạı ŧìиɧ với Tống Diên.

…….

Sau khi Tống Diên nói mời vào, hai người bước vào phòng, một nam một nữ.

Người phụ nữ lên tiếng trước, “Tống Diên.”

Giọng cô nhẹ nhàng, run run khó nhận thấy.

Tống Diên hơi giật mình, sau đó lạnh lùng hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

Tiêu Kính Vi khẽ nói: “Yên tâm, em không tới quấy rầy anh, em dẫn Ngọc Long tới đây, vì có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với anh."

Thôi Ngọc Long mỉm cười sang một bên, lịch sự nói: "Lâu rồi không không gặp, anh biến đâu mất tiêu luôn, bạn học cũ.”

Khi Tống Diên còn học đại học, anh rất ghét Thôi Ngọc Long. Hôm nay người này tới đây, vừa nhìn đã biết không có chuyện gì tốt.

Anh đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Hai người có chuyện gì?”

Ngụ ý là hãy biến khỏi đây.

Thôi Ngọc Long nắm chặt nắm tay, tự nhủ không hơn thua với người mù, sau đó thuận miệng nói: "Lần này tôi tới vì muốn bàn chuyện làm ăn với anh, anh xem tình huống hiện tại của anh không tốt lắm, tôi muốn hỏi anh có muốn chuyển nhượng lại phòng tranh không?"

Tống Diên cau mày định nói.

Nhưng Thôi Ngọc Long lại nói: "Tôi làm việc này cũng là vì lợi ích của anh, có thể cho anh bán được giá tốt, dù sao chúng ta là bạn học cũ, hiện tại anh lại..."

Hắn bĩu môi: “Lại trong tình trạng như vậy, tôi không muốn thấy anh chịu khổ."

Mấy chữ kia thoạt nhìn có vẻ thấu hiểu, nhưng thực ra lại tràn đầy ác ý.

Tống Diên cười lạnh: "Anh cũng bị mù sao?"

Thôi Ngọc Long: "?"

Tống Diên: “Nhìn không ra tôi ghét anh sao."

"Anh..."

Thôi Ngọc Long muốn phản bác, nhưng hắn không làm chủ được, vì vậy quay đầu liếc nhìn Tiêu Kính Vi.

Dù sao người là do mình mang tới, Tiêu Kính Vi vẫn phải bảo vệ hắn, cô ta nhẹ giọng nói: “Tống Diên, có gì không hài lòng sao, chúng ta từ từ bàn bạc lại."

“Không có gì bàn bạc cả, cô cũng biết phòng tranh kia không phải của một mình tôi.”

Lời nói của Tống Diên bao gồm một số lời buộc tội và cảnh báo, không giữ thể diện cho cô ta chút nào, Tiêu Kính Vi hơi xấu hổ nói: "Nhưng chẳng phải Mạnh Thành đã—"

"Không bán.”, Tống Diên ngắt lời cô ta: “Ra ngoài.”

Hai người đều không nhúc nhích.

Vài giây sau, Thôi Ngọc Long nói: "Anh tưởng mình còn là nhân vật gì ghê gớm lắm sao, đã trở thành như vậy mà còn cứng miệng, khi đến đây tôi đã thấy rồi, viện dưỡng lão này toàn những bà già ông già. Anh hãy

tận hưởng cuộc sống nhàm chán hiện giờ của mình đi. Nói trắng ra, khả năng tự chăm sóc bản thân của anh còn không tốt bằng những người già này—"

"Thôi Ngọc Long!" Tiêu Kính Vi hơi tức giận hét lên.

Thôi Ngọc Long thấy sắc mặt của cô ta không tốt lắm, không dám nói nữa, trên miệng làm hình dấu thập.

Tiêu Kính Vi hơi bình tĩnh lại, sau đó nói với Tống Diên một cách thờ ơ: "Anh sẽ phải thỏa hiệp."

Giọng điệu của cô ta chắc chắn khác thường, như thể cô ta đã nhìn thấy kết cục của Tống Diên.

Lúc đầu, hầu hết các sinh viên chọn phòng tranh của Tống Diên vì bảng hiệu sống của anh, nhưng hiện tại Tống Diên không thể dạy được nữa, một cộng sự khác cũng qua đời vì tai nạn.

Phòng tranh đã đóng cửa nhiều ngày, nếu không bán lại thì cuối cùng chỉ mất trắng.

Thật đáng tiếc khi Tống Diên lại không nghe lời khuyên của cô ta, thậm chí anh còn phớt lờ chúng.

Mặt anh không biểu cảm hếch cằm về phía cửa ra hiệu cho bọn họ ra khỏi đây.

Không cần phải tiếp tục cuộc trò chuyện này.

Thôi Ngọc Long bị thái độ của Tống Diên làm cho tức giận đến muốn nổ tung, khẽ nói với Tiêu Kính Vi: “Anh ra ngoài đợi em.”

Sau đó hắn bước đi.

Tiêu Kính Vi khẽ gật đầu, cô ta lặng lẽ nhìn Tống Diên.

Nhìn người đã từng là người yêu cũ của cô ta.

Ngày xưa cô ta rất thân mật cùng người đàn ông trước mặt, nhưng bây giờ lại thờ ơ xa cách, ngay cả người quen cũng không bằng.

Trước khi đi, Tiêu Kính Vi không kìm được châm chọc: "Tống Diên, anh đã đến nước này rồi, còn duy tâm như vậy, em thật muốn xem mặt mũi của anh đáng giá bao nhiêu."

Tống Diên không thèm nói chuyện với cô ta.

Tiêu Kính Vi càng tức giận hơn khi không nghe thấy phản hồi.

Cô ta nói: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ nhận ra sự thật.”

Nghiêm Trác không hề biết rằng cách âm trong phòng tắm kém đến mức mọi cuộc nói chuyện bên ngoài đều có thể nghe rõ.

Cậu dựa vào cửa, l*иg ngực hơi phập phồng.

Thật lâu sau, cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tống Diên từ bên ngoài: “Nghe lâu như vậy cũng chưa ra, có muốn tôi mời cậu không?”

Nghiêm Trác mở cửa, đi tới trước mặt Tống Diên, cậu cúi đầu cắn môi, nói: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén."

Tống Diên quay lưng về phía cậu, không nói, cũng không có ý trách móc cậu.

Cô đơn? Buồn bã? Lạc lõng? Bơ vơ?

Nghiêm Trác thậm chí không biết làm thế nào để mô tả tấm lưng của Tống Diên.

Điều này thậm chí còn đáng buồn hơn lần đầu tiên cậu gặp Tống Diên.

Nghiêm Trác đột nhiên tức giận nắm chặt tay, trong lòng cậu bùng lên một ngọn lửa nhỏ, càng lúc càng cháy dữ dội.

Cậu giận dữ chạy ra khỏi phòng.

Nghiêm Trác tình cờ gặp Từ Nguyệt trong hành lang, cô đang vui vẻ uống một cốc trà sữa.

Nghiêm Trác ngăn cản cô: “Cho tôi mượn trà sữa, lát nữa tôi mua trả lại cô hai ly.”

Cậu không nói lý do, cũng không nói mình định làm gì.

Từ Nguyệt không hỏi, chỉ nói ừm, đưa trà sữa cho cậu.

Nghiêm Trác lấy trà sữa, đuổi theo ra ngoài.

Thôi Ngọc Long và Tiêu Kính Vi đi rất chậm, một lúc sau Nghiêm Trác nhìn thấy bóng dáng của họ.

Cậu lẽo đẽo theo sau, mu bàn tay cầm ly trà sữa vẫn còn hơi bầm tím.

Mãi đến khi họ đi đến một con đường vắng cách cổng năm mươi mét, xung quanh không có ai, Nghiêm Trác mới biết rằng cơ hội của mình đã đến.

Cậu xé nắp trà sữa, làm rối tung mái tóc của mình, đi thẳng đến phía sau họ, sau đó vỗ vai Thôi Ngọc Long: "Này—"

Thôi Ngọc Long nghi ngờ quay đầu lại.

Nghiêm Trác mỉm cười, giơ tay, đổ tất cả trà sữa lên mặt hắn.

Trong phút chốc, Thôi Ngọc Long liền trở thành con gà chết chìm trong trà sữa trân châu.

Thôi Ngọc Long tức giận: “Cậu bị điên à?”

Nghiêm Trác bắt đầu biểu diễn, lắp bắp: “Anh… sao anh có cái miệng hôi hám và xấu xí như vậy, woo woo woo, thật kinh khủng.”

“… "

Thôi Ngọc Long càng tức giận hơn, gầm lên: “Đừng bắt tôi đánh cậu.”

Tiêu Kính Vi ngăn hắn lại, chỉ vào Nghiêm Trác nói: “Đừng kích động, anh không nhận ra cậu ta không phải người bình thường sao.”

Dù sao đây cũng là viện dưỡng lão, nên có người không bình thường cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Thấy vậy, Nghiêm Trác càng khóc to hơn.

"Bệnh tâm thần?" Thôi Ngọc Long thầm mắng "Mẹ nó", rồi nói: "Đúng là xui bỏ mẹ."

Khi Nghiêm Trác nghe thấy, cậu càng muốn tiếp cận hắn hơn.

Thôi Ngọc Long sợ đến mức lùi lại, gần như loạng choạng.

Hắn ổn định bước chân, chung quanh hét lớn: "Có ai không? Có bệnh nhân tâm thần trốn ra."

Xung quanh không có người, Nghiêm Trác đã chọn chính xác vị trí mới tới xử lý hắn.

Hò hét hồi lâu cũng không có ai, Thôi Ngọc Long tức giận trừng mắt nhìn Nghiêm Trác.

Tiêu Kính Vi cũng nhíu mày nhìn cậu chằm chằm, khuôn mặt thanh tú tràn đầy khinh thường cùng chán ghét.

Cô ta kéo cánh tay của Thôi Ngọc Long, nói: "Bỏ đi, chúng ta đi thôi, không cần phải chấp nhất với một tên tâm thần."

Nghiêm Trác nghĩ: Cô mới là người bị tâm thần.

Ngay khi họ rời đi, Nghiêm Trác đã ngừng khóc, vuốt tóc và khôi phục lại hình dạng bình thường của mình.