Chương 21

Chương 21: Trịnh Nghị

Trịnh Nghị nhìn thấy hai người họ, vẫy tay một cách quỷ dị, sau đó mỉm cười đi về phía hai người.

Khi đến gần, Nghiêm Trác nhìn cái vali lớn mà cậu ta đang kéo, không khỏi hỏi: “Cậu mang theo bao nhiêu đồ vậy?”

Trịnh Nghị vỗ vỗ vali, cười nói: “Không phải nói phải ở lại một tuần sao? Tớ đã đem quần áo cần cho bảy ngày tới, mỗi ngày thay một bộ."

Khóe miệng Nghiêm Trác giật giật, luôn tâm niệm đối phương là khách, liều mạng kìm lại những gì muốn nói, có lẽ cậu đã quen thô bạo rồi, không hiểu lắm phong cách tế nhị hiện tại của Trịnh Nghị.

Thấy mình không phải là người duy nhất không hiểu, Triệu Hạo lạnh lùng nói: "Cậu thậm chí còn độc lạ hơn người yêu của tớ."

Trịnh Nghị nói: "Cảm ơn."

"..."

Nghiêm Trác đưa Trịnh Nghị đến ký túc xá nhân viên, phòng Trịnh Nghị tình cờ đối diện phòng Nghiêm Trác.

Trịnh Nghị nhìn quanh một vòng, nói: "Cũng không tệ. Tớ vốn tưởng viện dưỡng lão ở vùng ngoại ô sẽ rất cũ nát, không ngờ hoàn cảnh lại tao nhã như vậy, ký túc xá cũng rất mới.”

Nghiêm Trác nhìn dáng vẻ đó liền biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì, tức giận nói: "Triệu Hạo đến trước nên đã chọn giường lớn rồi, cậu chịu tủi thân chút ngủ giường nhỏ đi."

Trịnh Nghị khoát tay áo, thản nhiên nói: "Không sao, dù sao cậu ta cũng to con hơn tớ, tớ rất biết điều.”

Sau khi thu xếp xong, Nghiêm Trác không muốn ở lại với cậu ta nữa nên nói: “ Vậy cậu thu dọn hành lý trước đi, tôi xuống dưới làm việc đây.”

Khi Nghiêm Trác đi qua vườn sau, cậu tình cờ đυ.ng mặt Tống Diên đang trên đường quay về khu nhà điều trị nội trú.

Họ chỉ còn cách mặt hồ đóng băng chưa đầy 20 mét.

Tống Diên đi về hướng cây cầu, Nghiêm Trác cũng vậy.

Chỉ cần đến cây cầu đá, họ có thể gặp nhau.

Mình có nên chào hỏi không, cậu nghĩ, bây giờ không có ai xung quanh, cả Triệu Hạo và Hạ Hân, cậu có thể trò chuyện với Tống Diên.

Chỉ nói vài câu thôi, đâu có gì quan trọng lắm.

Nhưng mà thời gian không cho cậu quá nhiều cơ hội suy nghĩ cẩn thận, Trịnh Nghị đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cậu, khoác vai cậu nói: "Tớ nghĩ kỹ rồi, một mình thu dọn hành lý quá cô đơn, hay là đợi tối mọi người trở về rồi hả cùng nhau thu dọn."

Hừ, cậu không phải cô đơn, cậu đang lười.

Nghiêm Trác hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận sắp bùng phát.

"Bỏ tay cậu ra.”, cậu nói.

Trịnh Nghị xấu hổ hạ cánh tay xuống, chế giễu: "Đồ keo kiệt."

Cậu ta nhìn Tống Diên bên kia hồ, đột nhiên hỏi: "Hưm? Ai vậy? Vừa rồi cậu đang nhìn cái gì? Nhìn anh ta sao?"

Nghiêm Trác không biết vừa rồi Trịnh Nghị đã nhìn cậu chằm chằm rất lâu, nhìn ra tất cả do dự của cậu, Nghiêm Trác cụp mắt che đậy cảm xúc nói: "Không nhìn gì cả."

Nói xong, liền bước thẳng về phía trước.

Trịnh Nghị nhanh chóng đi theo cậu.

Trịnh Nghị sóng vai đi cùng cậu, nhưng ánh mắt lại đảo qua hồ nước, không ngừng nhìn người đối diện, nhìn một hồi, Trịnh Nghị hỏi: “Anh ta bị mù sao?”

Đây là một chuyện hết sức hiển nhiên, Trịnh Nghị rõ ràng đã biết câu trả lời.

Nghiêm Trác không muốn trả lời câu hỏi của cậu ta, phớt lờ cho qua.

Nhưng Trịnh Nghị lại không chịu được việc bị phớt lờ, suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp: “Tớ rất thích vẻ đẹp trai của anh ta.”

Cậu ta vừa nói đến đây, Nghiêm Trác đột nhiên dừng lại nói: “Đừng có ý định gì với anh ấy."

Giọng cậu rất tệ, mang theo một chút cảnh báo.

Trịnh Nghị nói "Ồ", hỏi một cách không tán thành: "Tại sao?"

"Bởi vì anh ấy khác với cậu." Nghiêm Trác nói: “Anh ấy thẳng."

Câu này rốt cuộc cũng không biết đang nói ai.

Tống Diên là trai thẳng, anh từng có bạn gái, anh không thích con trai, vì vậy đừng có bất kỳ suy nghĩ sai lầm nào về anh.

Không phải trước đây Trịnh Nghị chưa từng theo đuổi trai thẳng nên đã chế giễu lời cảnh báo của Nghiêm Trác.

Nhưng hiện tại cậu ta đang ở trong địa bàn của người khác, không thể quá kiêu ngạo, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Được, nghe cậu."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tống Diên đã đi qua cầu Thạch Kính, đi về phía khoa nội trú.

Nghiêm Trác liếc nhìn bóng lưng đang xa dần của anh, bỗng cảm thấy mất mát.

Không sao, Nghiêm Trác tự nói với mình, hai người vẫn có thể làm bạn sau khi cậu điều chỉnh tâm lý của mình.

Trịnh Nghị nhìn cậu chằm chằm vài giây, đột nhiên hỏi: “Cậu cũng là trai thẳng sao?”

Nghiêm Trác thu hồi ánh mắt, dùng ánh mắt chỉ “Cậu đang nói cái quái gì vậy?” nhìn cậu ta, sau đó trừng mắt nói: “Con mắt của cậu để trưng sao?"

Trịnh Nghị vừa nghe cậu nói vậy, trong lòng run lên, trùng hợp có một cơn gió lạnh thổi qua cổ cậu ta, cậu ta gãi đầu không dám trả lời.

Trịnh Nghị là một người không bao giờ tiếc lời, cậu ta luôn sợ thế giới không loạn, là một người cực kỳ khó nhằn.

Quả nhiên, vào giờ ăn tối, Trịnh Nghị gặp Tống Diên đang đến căng tin ăn tối.

Lúc đó họ đã gần dùng bữa xong, Tống Diên vừa mới đến.

Sau khi nhìn thấy Tống Diên, Trịnh Nghị ngay lập tức quên mất lời cảnh báo của Nghiêm Trác, đặt đũa xuống và đi thẳng đến chỗ Tống Diên.

Cậu vừa định nói "Xin chào", Nghiêm Trác đã bịt miệng kéo cậu ta đi.

Nghiêm Trác ấn mạnh cậu ta xuống ghế, Trịnh Nghị không nói được lời nào, không ngờ Nghiêm Trác nhìn gầy yếu nhưng lại rất khỏe, cậu ta không đẩy được Nghiêm Trác.

Trước khi Triệu Hạo và Hạ Hân nhận ra chuyện gì đã xảy ra giữa họ, Nghiêm Trác đã nghiến răng nói: "Tại sao cậu không nghe lời? Không phải tôi đã nói cậu đừng chọc anh ấy rồi sao?"

Trịnh Nghị không thể nói chuyện, dùng ánh mắt bày tỏ sự không phục của mình, thè lưỡi liếʍ lòng bàn tay Nghiêm Trác.

Nghiêm Trác cảm thấy buồn nôn, buông tay ngay lập tức.

Trịnh Nghị nắm lấy cơ hội nói: “Cậu là cái gì của tôi? Anh ấy là ai? Tại sao tôi phải nghe lời cậu."

Nghiêm Trác mấp máy miệng, nhận ra rằng mình thực sự không biết nên nói gì.

Trịnh Nghị nói đúng, cậu không có tư cách để kiểm soát Trịnh Nghị, cậu ... cũng không có tư cách kiểm soát Tống Diên sẽ làm quen với ai.

Thật phiền, phiền muốn chết.

Nghiêm Trác trở về chỗ ngồi, chán nản cúi đầu, đờ đẫn nhìn bữa ăn trước mặt, nhưng lại không có hứng thú ăn nữa.

Triệu Hạo và Hạ Hân nghe như đang đi trên mây, không hiểu hai người nói gì.

Triệu Hạo đành phải nói nhảm giữa chừng: “Có chuyện gì thì nói đi, hai người đừng cãi nhau.”

Trịnh Nghị nói: “Không có cãi.”

Anh ta nhìn Nghiêm Trác hỏi: “Cậu giận à?"

Nghiêm Trác vừa bất lực lại bực bội, cậu thì thầm: "Không, tại sao tớ lại tức giận."

"Không sao?" Trịnh Nghị là một người rất chưng diện, cậu ta hay mang theo một chiếc gương.

Trịnh Nghị đưa chiếc gương đến trước mặt Nghiêm Trác: “Thử nhìn vẻ mặt của cậu đi."

Nghiêm Trác nhìn chằm chằm vào mình trong gương một lúc, nói: “Một anh chàng vô cùng đẹp trai."

Trịnh Nghị chế giễu: “Mặt cậu xanh như tàu lá chuối rồi, không thấy sao?”

Nghiêm Trác: “…”

Cậu tiếp tục nhìn vào gương.

Lòng thầm nói: Cái rắm ấy.

Cứ như thấy quỷ.

Trịnh Nghị thấy quỷ nói tiếp: “Cho một ít dấm chua vào là có thể trực tiếp ăn.”

Nghiêm Trác đã từng ở cùng ký túc xá với cậu ta, nên cũng hiểu tính cách quái đản này, bị những lời nói của cậu ta làm cho càng thêm khó chịu.

Cậu đập chiếc gương lên bàn, tạo ra một tiếng động lớn.

Trịnh Nghị cả kinh: “Cậu, cậu làm gì vậy?”

Nghiêm Trác không để ý tới cậu ta, nói với hai người còn lại trên bàn: “Các cậu ăn xong chưa?”

Hai người đều dùng sức gật đầu.

Nghiêm Trác gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Ba người đứng dậy, nhìn Trịnh Nghị vẫn ngồi yên.

Trịnh Nghị hưởng thụ cảm giác bị người ta nhìn, đẩy bát cơm nói: "Không ăn không ăn nữa, vừa rồi bị người nào dọa tới no luôn rồi."

“…”

Mọi người liếc nhìn nhau, không ai nói gì.

Có lẽ vì chuyện kia, Nghiêm Trác không thèm để ý đến Trịnh Nghị cho đến tận đêm.

Sau khi trở về phòng, Nghiêm Trác nằm một mình trên giường, đột nhiên cảm thấy cô đơn.

Cảm giác này rất lạ.

Rõ ràng là trước đây chỉ có một mình cậu, ăn cơm một mình, một mình trở về phòng, một mình tắt đèn đi ngủ, nhưng hôm nay... hình như còn thiếu cái gì.

Chỉ mới một ngày thôi, một ngày không nói chuyện với Tống Diên, cậu đã... chịu không nổi rồi.

Nghiêm Trác mở điện thoại, ngẫu nhiên tìm thấy một trò chơi thiểu năng trí tuệ, nhấp vào, hy vọng sẽ chuyển sự chú ý của mình qua trò chơi.

Nhưng rõ ràng là cậu đã đánh giá quá cao bản thân, cậu không hề vì trò chơi mà quên đi Tống Diên.

Nghiêm Trác sửng sốt một lúc, nghĩ thầm: Tại sao cậu phải tự hành hạ mình, ngay cả khi phải đột ngột chia tay, cũng phải có một giai đoạn chuyển tiếp.

Cậu vội vàng ngồi dậy khỏi giường, giống như một con cá sắp cạn nước đến nơi nguy hiểm, cậu nghĩ, cậu phải đi tìm dòng sông nhỏ của mình.