Chương 1

Chương 1: “Cậu ấy rất nóng tính.”

[Nghe nói có một người đàn ông đẹp trai nhưng rất nóng tính sống ở 108 bên cạnh.]

Ngay sau trận tuyết rơi dày đặc ở thành phố H, một cơn gió mạnh khác lại nổi lên.

Gió như dao cứa vào mặt, hơi lạnh xuyên thấu qua lỗ chân lông dọc theo kết cấu da khiến người ta lạnh toát cả người.

Là người phương nam, Nghiêm Trác đã sống ở thành phố nhỏ phía bắc này hơn ba năm, nhưng cậu vẫn không thể thích ứng với khí hậu ở đây khi mùa đông đến.

Quấn chặt áo khoác ngoài, cậu bước vào viện dưỡng lão Ninh Khang.

Viện dưỡng lão nhỏ này là nơi cậu làm việc, cậu là tình nguyện viên ở đây.

Từ kỳ nghỉ đông năm thứ hai cho đến bây giờ.

Trong đại sảnh bật điều hòa, hơi ấm từ lòng bàn chân truyền đến tứ chi, lúc này Nghiêm Trác sắp lạnh cóng mới lấy lại được sức lực.

Cậu đến phòng 107, gõ cửa, một lúc sau, cánh cửa mở ra, lộ ra một bà già hiền lành.

Bà ấy đang cúi xuống, với mái tóc hoa râm trên đầu.

“Mua về rồi à?” Bà ấy hỏi.

Nghiêm Trác gật đầu, đưa cho bà ấy những thứ mình mang theo.

Thấy miệng cậu đông cứng trắng bệch, bà lão nịnh nọt nói: “Cám ơn con.”

Vừa nói vừa kéo cậu vào phòng.

Bà cụ bị tật ở chân, đi lại run lẩy bẩy.

Nghiêm Trác đi theo phía sau liếc mắt nhìn vào trong phòng —— Quả nhiên trong phòng không chỉ có một mình bà ấy, dì Từ của phòng 201 trên lầu và bà Kim phòng 203 cũng ở đây.

“Mọi người đang làm gì vậy?” Nghiêm Trác hỏi.

Cậu nghĩ mình có thể rời đi sau khi giao đồ tới.

"Chơi mạt chược.”, bà lão nói: “Ba thiếu một."

Nghiêm Trác hỏi: “Chú Tề đâu?"

Chú Tề và những người này là bạn chơi bài định mệnh.

Bà lão mím môi nói: “Bà bảo ông ấy đừng tới, nói tay ông ấy gần đây không tốt, cứ đánh mạt chược thua hoài.”

Không ngờ tình bạn của người già lại mong manh như vậy, thuyền có thể lật úp chỉ trong giây lát.

Nghiêm Trác từ chối: "...Bà Dương, hay bà tìm người khác đi, con——"

Bà Dương cắt ngang lời cậu, có lý mà nói: "Nếu con đã gọi bà là bà, vậy con chính là cháu của bà, hiếu thuận với bà của mình. Chơi mạt chược với bà là sai sao?"

Nghiêm Trác: "..."

Gọi bà chỉ là phép xã giao thôi.

Nghiêm Trác bất đắc dĩ bị đẩy đến bàn mạt chược, bắt đầu xáo bài.

Sau một vài trận, cậu đã thua đến mức khủng khϊếp.

“Con không chơi nữa.”, Nghiêm Trác đẩy mạt chược, nói: “Nếu con còn thua nữa, trán con sẽ sưng như đầu heo luôn.”

Đúng vậy, ai thua sẽ bị ăn đòn.

Cho dù số tuổi cộng lại của ba người còn lại trong bàn này đều gần 200 tuổi, nhưng sức mạnh tay của họ không yếu chút nào.

Nghiêm Trác vỗ tay, đang định đứng lên, đột nhiên nghe thấy cửa bên cạnh truyền đến một tiếng "Ầm", còn có rất nhiều vật nặng rơi xuống đất.

“Lại bắt đầu rồi.” Dì Từ nói, hình như dì đã quen với chuyện này.

Nghiêm Trác tò mò hỏi: “Cái gì bắt đầu?”

Một thời gian trước, bởi vì bận rộn chuẩn bị báo cáo khai mạc, nên cậu tạm thời không có tới.

Vì vậy, cậu không biết những gì đã xảy ra gần đây, về người mới chuyển đến bên cạnh.

Người không có việc gì thích nói chuyện phiếm nhất, vừa vặn Nghiêm Trác lại hỏi, sau đó ba người bắt đầu giải thích cho Nghiêm Trác nghe.

Giọng nói của họ ồn ào và lời nói của họ không mạch lạc, về cơ bản họ chỉ nói về những gì họ đang nghĩ.

Tuy nhiên, Nghiêm Trác vẫn có thể lấy được một số thông tin hữu ích từ đó—— Hai tuần trước, một người đàn ông chuyển đến phòng bên cạnh, theo lời bà Dương, anh rất đẹp trai.

Nhưng thật không may, người đàn ông đó không thấy đường, hay nói chính xác là bị mù.

Vì vậy, hành động của anh có thể do oán trời trách đất, cũng có thể do khó chấp nhận chuyện mình mù loà.

Anh cứ vài ngày lại mất bình tĩnh, không gây ồn ào, chỉ ném đồ đạc lung tung.

Nghiêm Trác không nhịn được nói: "Viện trưởng không bắt anh ấy đền tiền sao?"

"Sao có thể?" Dì Từ nói: "Cậu ấy chỉ đập đồ của mình thôi."

Nghiêm Trác: "À . . . . ." Cũng được coi là một người giàu có và tự chủ.

Dì Từ lại nói: “Cậu ấy cũng đáng thương lắm, một chàng trai trẻ cao ráo đẹp trai như vậy, tự nhiên lại bị mù, ai mà chịu nổi.”

“Đúng vậy!”, bà Kim đồng ý: “Cậu ấy ở chỗ này nhiều ngày như vậy, trong nhà cũng không có ai tới thăm hỏi, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ—" Bà ấy dừng một chút, tiếp tục nói: "Không phải nói là do tai nạn xe cộ sao? Chẳng lẽ là cả nhà đều không qua khỏi?"

Sau đó bọn họ cùng nhau suy đoán lung tung, huyên thuyên không ngừng.

Nghe vậy, Nghiêm Trác có chút khó chịu, cậu vô thức cau mày.

Bà Dương nhìn thấy, bắt đầu cảnh cáo cậu: "Sau này làm việc, con nên tránh xa phòng 108, đừng khıêυ khí©h cậu ấy."

"..." Nghiêm Trác không nói nên lời.

Cậu hỏi: “Con giống người chủ động gây sự lắm hả?”

“Tiểu tử thối, bà đang nhắc nhở con đấy.” Bà Dương nói: “Loại người đó giàu có mà tính tình thất thường, ai dính vào sẽ gặp xui xẻo.”

“Con biết rồi, cảm ơn bà.” Nghiêm Trác đứng dậy đi ra ngoài.

"Này, con đi đâu vậy? Mạt chược còn chưa kết thúc!" Có người hét lên sau lưng cậu.

Nghiêm Trác vẫy tay, trả lời: "Con phải đi làm."

Ngay khi cậu rời đi, trò chơi mạt chược coi như không chơi được nữa, mọi người lại bắt đầu trò chuyện.

Trước khi Nghiêm Trác đi ra ngoài, còn nghe thấy dì Từ thở dài: “Lại làm phiền y tá Trương rồi…”

Có đến nổi đó không đây.

Khi Nghiêm Trác đi ngang qua 108, cửa đang mở, trông khá bừa bộn, y tá Trương đang dọn rác.

Bà nhìn thấy Nghiêm Trác thì vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Con đang nghỉ hè à?”

Nghiêm Trác ậm ừ, hàm ý nói: “Vất vả cho bà rồi.”

Y tá Trương mỉm cười, sau đó bất đắc dĩ nghiêng đầu.

Nghiêm Trác theo động tác của bà nhìn vào trong phòng.

Gió thổi mây bay, mặt trời rơi xuống đất, một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ ngược sáng hút một điếu thuốc.

Đó là một bóng người cao nhưng hơi gầy, trên nền sương khói càng gợi cảm giác buồn bã và cô đơn.

Nghiêm Trác bị mê hoặc trong giây lát.

Một lúc sau, một lời cảnh báo đột nhiên hiện lên trong đầu cậu, đó là giọng nói của bà Dương, người đã trải qua nhiều thăng trầm—tránh xa cậu ấy ra, đừng khıêυ khí©h cậu ấy.

Nghiêm Trác cau mày và nghĩ: Quên đi, quên anh ấy đi, trên đời ai cũng có bất hạnh của mình, đó không phải là việc của cậu.

Nghĩ vậy, trước khi rời đi, cậu vẫn không khỏi ngoái đầu nhìn lại.

Sau đó cậu đã gặp lại anh vào khoảng bốn giờ chiều.

Bởi vì vị trí địa lý của thành phố H, lúc đó trời đã tối.

Sau khi Nghiêm Trác hoàn thành công việc, cậu đi ngang qua vườn sau khi chuẩn bị trở về ký túc xá.

Khi đó, hồ nước nhân tạo đã bị đóng băng thành sân trượt băng, cây cối trơ trụi phủ đầy sương muối.

Nếu ai đó hất một vốc nước xuống đất, cậu dám cá rằng nó sẽ đóng băng trong vòng chưa đầy một phút.

Vì vậy, trong thời tiết cực kỳ lạnh giá này, những người vẫn ở bên ngoài để thưởng thức phong cảnh hoặc là có nước vào đầu hoặc đầu chứa đầy đậu hủ.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Nghiêm Trác khi nhìn thấy người đó.

Người đàn ông mặc một chiếc áo gió màu lạc đà và quần jean, ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế tựa, nhìn vào khoảng không xa xăm.

Anh rõ ràng không thể nhìn thấy gì, nhưng dường như anh đang nhìn phong cảnh.

Nghiêm Trác chạm cái mũi đỏ bừng vì lạnh cóng của mình, không khỏi nghĩ: Mặc ít như vậy không lạnh sao?

Khoảng năm phút trôi qua, thậm chí có thể lâu hơn.

Người đàn ông đứng dậy.

Anh vươn tay cầm lấy cây gậy mù dựa vào thành ghế tựa, từng bước đi về phía trước, cây gậy đen trở thành xúc tu của ốc sên trong tay anh, chậm rãi khám phá tứ phương.

Nghiêm Trác đột nhiên ý thức được, mình ở vườn sau này đã lâu như vậy, chẳng qua lại bởi vì nhìn thấy một người đàn ông xa lạ!

Cậu đang theo dõi người khác!

Nhận thức này khiến tâm trạng cậu không tốt, Nghiêm Trác cau mày, quay người bỏ đi.

Nhưng cậu còn chưa đi được hai bước, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, liền dừng lại.

Do ảnh hưởng của thời tiết, tuyết đã đóng thành băng, khi người đàn ông cầm gậy đi qua những bậc đá thì bị trượt chân và quỳ xuống đất.

Nghiêm Trác chạy tới với tốc độ nhanh nhất.

Có lẽ vì xấu hổ, anh vẫn cúi đầu, bất động.

Nghiêm Trác hỏi: “Anh không sao chứ?”

Vừa nói vừa nắm cánh tay đối phương, muốn kéo anh đứng lên.

Nhưng ai biết người đàn ông kia lại không cảm kích, hất tay cậu ra nói: “Đi đi.”

Nghiêm Trác sửng sốt một chút, đầu óc choáng váng, cậu chỉ tốt bụng giúp đỡ mà thôi.

"Anh... Anh không sao chứ?" Cậu lại hỏi.

“Không sao.” Người đàn ông nói.

Giọng nói anh trầm và khàn, không cao độ nhưng hay đến bất ngờ.

Anh bắt đầu tìm kiếm chiếc gậy đã văng đi đâu đó sau cú ngã.

Lúc này Nghiêm Trác mới nhìn rõ mặt của anh.

Anh thực sự rất đẹp trai, nhưng—khuôn mặt đó, dù nhìn thế nào, cậu cũng thấy quen thuộc.

Nghiêm Trác hỏi một cách không chắc chắn: "Tống, Tống Diên…Anh Tống?"

Tống Diên quay đầu về hướng cậu với vẻ mặt khó hiểu.

Nghiêm Trác cười nói: "Tôi biết anh, tôi——", cậu dừng một chút: “Tôi là học sinh của học viện mỹ thuật gần đây, tôi từng vẽ phỏng theo tập tranh của anh, trong đó có ảnh giới thiệu về anh."

Tống Diên: "Ồ."

Nhìn có vẻ anh không có chút phản ứng gì.

"..."

Nghiêm Trác cắn răng, cảm giác người trước mắt so với hôm nay còn lạnh hơn âm mười độ.

Nó có thể đóng băng con người thành quả cầu băng ngay khi họ mở miệng.

Dù sao đối phương cũng không nhìn thấy cậu, Nghiêm Trác cũng không có duy trì dáng tươi cười, ngược lại ân cần nói: “Trên mặt đất lạnh, để tôi đỡ anh đứng lên.”

Tống Diên: “Không cần, cậu cứ đi đi, tôi tự làm được."

Hai lần đều bị từ chối vô cớ, dù người ta có nhiệt tình đến đâu cũng chịu không nổi.

Nghiêm Trác gật đầu, chợt nhận ra rằng người trước mặt cậu không thể nhìn thấy, sau đó cậu nói: “Được rồi, anh cẩn thận chút, mặt đất phủ đầy băng, trơn trượt lắm.”

Nói xong cậu bước sang một bên.

Tống Diên nói anh có thể làm được thì anh thực sự có thể làm được.

Tuy rằng động tác của anh chậm chạp, nhưng vẫn vững vàng đứng lên.

Nghiêm Trác thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu cũng không biết tại sao.

Tống Diên đi phía trước, Nghiêm Trác theo sau.

Cậu vô thức nhìn bóng lưng của Tống Diên.

Nhìn bề ngoài chiều cao của anh khoảng 1m85, dáng người cao ráo, đặc biệt là đôi chân rất dài, dưới lớp quần bò ôm có thể mơ hồ cảm nhận được đường nét gầy guộc của đôi chân.

Nghiêm Trác nghĩ: Có vẻ như anh không mặc quần giữ nhiệt.

Khu vườn sau cách khoa điều trị nội trú không xa, chỉ vài phút là tới.

Sau khi nhìn thấy Tống Diên vào sảnh, cậu quay lại và đi về phía ký túc xá của nhân viên.

Sau khi Nghiêm Trác trở lại ký túc xá, cậu lấy một chồng album từ trong tủ, chậm rãi lật xem.

Nghiêm Trác tìm hồi lâu, cuối cùng ——

"Tìm được rồi." Cậu hưng phấn nói.

Nghiêm Trác mở trang đầu tiên, hình ảnh trên phần giới thiệu dần dần chồng lên khuôn mặt của người đàn ông ở vườn sau vừa rồi trong tâm trí cậu.

Đúng là Tống Diên.

Tống Diên khá nổi tiếng trong giới nghệ thuật.

Anh giỏi ký họa, đặc biệt là những bức chân dung, trông rất sống động.

Khi Nghiêm Trác học trung học, cậu thường mô phỏng theo các bức tranh của anh.

Giáo viên của họ từng nói rằng khi bạn đã đạt được 60% kỹ năng sao chép tranh của các bậc thầy, bạn sẽ gần như sẵn sàng cho kỳ thi.

Nghiêm Trác đột nhiên nghĩ đến bóng lưng yên lặng của Tống Diên trong sương khói, không khỏi thở dài, đối với một họa sĩ mà nói, loại "tai nạn" bất ngờ này mới là tàn khốc nhất.

Thật đáng tiếc.

Đêm đó, Nghiêm Trác có một giấc mơ khủng khϊếp.

Trong giấc mơ, cậu lê tấm thân kiệt quệ vào một căn phòng đổ nát trong cơn bão tuyết dữ dội, căn phòng tối đen như mực, đến một chiếc ghế đẩu gãy cũng không có.

Nghiêm Trác tức giận ngồi phịch xuống đất, mông còn chưa nóng... Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng "tích tích tích", quay đầu lại liền nhìn thấy một người tuyết phủ đầy băng gạc, mũi và miệng đều đang tan chảy.

Vài giây sau —— Người tuyết Tống mở miệng, hỏi: "Cậu có nhìn thấy con ngươi của tôi không?"

Nghiêm Trác nuốt nước miếng: "Không, không thấy."

Người tuyết Tống như rơi vào hầm băng: “Tôi buồn quá, cậu có thể cho tôi con ngươi của cậu không…”

Giấc mơ này quá đáng sợ.

Nó đáng sợ đến nỗi điều đầu tiên Nghiêm Trác làm khi tỉnh dậy là kiểm tra xem con ngươi của mình có còn treo trong hốc mắt không.